Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:34:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

là đại học bá

 

Một giây , giọng khoa trương và đầy nhiệt huyết của Chu Diệu vang lên: “Anh là niềm tự hào của trường Trung học Phổ thông Sùng Quang Số 1 chúng , là hình mẫu và thần tượng của vô đàn em, chính là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay của thành phố Sùng Quang, đến từ khoa Y học lâm sàng của Đại học Lâm – Hạ Tinh Hoài!”

 

“Mọi vỗ tay chào mừng!”

 

Khoảnh khắc giọng của dứt, dường như một thứ gì đó mê hoặc, đồng loạt vỗ tay.

 

Tô Diệu cũng ngoại lệ.

 

Vài giây , cô phản ứng , dừng tay.

 

Cái Chu Diệu , thủ lĩnh đa cấp thì thật là đáng tiếc.

 

Cùng lúc đó, cũng nhao nhao ngó về phía lối , tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của thủ khoa.

 

Vài giây , một bóng từ từ bước về phía .

 

Dáng cao ráo thẳng tắp, chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối những lu mờ chiều cao của , mà ngược còn tôn lên vẻ thanh thoát và nổi bật của cả .

 

Phía là một gương mặt tinh xảo nhưng lạnh nhạt, mày mắt như vẽ, nhưng tựa như pha lẫn chút gió tuyết, chỉ cần thôi cũng khiến cảm thấy khó gần.

 

“Hoài ca, cuối cùng cũng đến , tiểu chờ đợi từ lâu!” Thấy Hạ Tinh Hoài bước , Chu Diệu nhiệt tình đón lấy, ngữ khí vẫn khoa trương và màu.

 

Hạ Tinh Hoài hừ lạnh một tiếng, giọng qua micro của Chu Diệu truyền khắp đại sảnh, “Cảm ơn cho trải nghiệm thế nào là độn thổ.”

 

Chu Diệu gãi đầu: “Không gì, gì.”

 

Dưới khán phòng lập tức bật lên một tràng rộ.

 

“Hoài ca mau tìm chỗ , nhớ tìm cho em một chỗ nữa nhé, lát nữa em cùng nha~”

 

Hạ Tinh Hoài đ.ấ.m nhẹ vai một cái, ánh mắt lướt qua cả đại sảnh một vòng, đó nhấc chân về phía bên đại sảnh.

 

“Hoài ca!”

 

“Tinh Hoài!”

 

Dọc đường , những quen Hạ Tinh Hoài đều chủ động dậy chào hỏi .

 

Hạ Tinh Hoài tuy dừng bước, nhưng đều gật đầu chào .

 

“Tại đời thông minh trai đến thế chứ?” Đàm Tuyết Nghênh bên cạnh đột nhiên cảm thán.

 

Hai cô gái khác cũng đồng tình.

 

“Trời cao thật bất công, chẳng cái nào cả.”

 

“Nghe còn chơi guitar, hát cũng nữa, thì rốt cuộc Thượng Đế đóng cánh cửa nào của ?”

 

Tô Diệu vẫn yên lặng, chen lời.

 

Mèo Dịch Truyện

Chẳng hiểu , tim cô đập thình thịch.

 

Hạ Tinh Hoài đang về phía .

 

Chỗ còn trống nhiều, mà bàn của họ chỉ sáu , vẫn còn bốn chỗ trống.

 

...Anh chọn cùng bàn với cô ?

 

Bỗng nhiên, Hạ Tinh Hoài dừng bước, đúng là gần bàn của Tô Diệu và bạn bè cô.

 

Đàm Tuyết Nghênh kìm khẽ : “Bàn chúng còn bốn chỗ trống kìa, Diệu Diệu gọi qua ?”

 

“Hả?”

 

Tô Diệu c.ắ.n môi, giọng điệu chút khó xử: “...Không lắm ?”

 

“Có gì mà , gọi thì gọi.”

 

Đàm Tuyết Nghênh hừ một tiếng, đợi Tô Diệu kịp phản ứng, cô giơ cao tay: “Đại học bá Hạ mau đến bàn bọn em , bàn bọn em còn nhiều chỗ lắm!”

 

Ánh mắt Hạ Tinh Hoài về phía , đôi mắt đen láy trong khoảnh khắc đó dường như lóe lên một tia sáng.

 

Trái tim Tô Diệu bỗng chốc thắt .

 

Rất nhanh, ánh mắt chú ý của , Hạ Tinh Hoài đến bàn của các cô, kéo một chiếc ghế xuống.

 

Ngay đối diện Tô Diệu.

 

“Làm phiền .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-33.html.]

 

“Đại học bá khách sáo quá.” Đàm Tuyết Nghênh trêu chọc: “Hạ Tinh Hoài, còn nhớ em ?”

 

Hạ Tinh Hoài trầm ngâm một chút: “Đàm Tuyết Nghênh?”

 

“Đại học bá đúng là trí nhớ .” Đàm Tuyết Nghênh thành thật khen ngợi.

 

Cô, Tô Diệu, Hạ Tinh Hoài, cấp hai đều học cùng một lớp, chỉ là ít khi chuyện với .

 

Cứ tưởng nhiều năm trôi qua như , hẳn là còn nhớ nữa, nhưng gọi đúng tên cô.

 

là học bá khác.

 

“Diệu Diệu, chào Hạ Tinh Hoài gì cả ?” Đàm Tuyết Nghênh nhịn khẽ hỏi Tô Diệu.

 

Hạ Tinh Hoài xuống cũng một lúc , mà Tô Diệu và vẫn hề một câu giao tiếp nào.

 

Dù cho quan hệ xa cách nữa, cũng đến mức chứ?

 

Tô Diệu mím môi, còn cách nào khác, đành thành thật : “Bọn đang giận , đang chiến tranh lạnh.”

 

“Hả?” Đàm Tuyết Nghênh trợn tròn mắt.

 

“Sao sớm, nếu sớm thì gọi qua ...”

 

“Không .” Tô Diệu , “Cứ coi như cùng một quen .”

 

Đàm Tuyết Nghênh bất lực thở dài, gì thêm.

 

Lại qua một lúc, Tô Diệu đang nghịch điện thoại thì bên cạnh vang lên một giọng : “Chỗ ai ?”

 

Tô Diệu vô thức ngẩng đầu, là hai nam sinh lạ mặt, ánh mắt đang thẳng cô.

 

Tô Diệu lắc đầu.

 

Rất nhanh, hai nam sinh liền xuống chỗ trống bên cạnh cô. Người sát cô là một nam sinh tóc nhuộm vàng. Vừa xuống, liền líu lo trò chuyện với nam sinh bên cạnh.

 

Tô Diệu gần, thỉnh thoảng thể vài từ rời rạc.

 

Ví dụ như, cô gái mặt , cô gái dáng ngon, đại loại thế.

 

Hơi phiền.

 

Tô Diệu lộ liễu nhíu mày, ngại vì đây là buổi họp mặt cựu học sinh nên gì nhiều.

 

Chỉ là, cô ngờ, ánh mắt của nam sinh tóc vàng nhanh rơi cô.

 

“Ê, mỹ nữ, em học trường nào ?”

 

Cách xưng hô vẻ lả lơi khiến Tô Diệu trong lòng thích, nhưng vẫn đơn giản trả lời: “Lâm Đại.”

 

“Lâm Đại?” Nam sinh chút kinh ngạc: “Đỉnh thật! Học bá !”

 

Tô Diệu nhẹ, gì.

 

“Người còn là học bá, chậc chậc... như bọn , chỉ học trường cao đẳng nghề, ngoài tìm công việc tử tế còn khó .”

 

Dừng một chút, nam sinh hỏi: “Mấy em học trường danh tiếng như , trực tiếp phân công việc ?”

 

Nụ của Tô Diệu chút cứng ngắc: “Không , bây giờ công việc đều tự tìm cả.”

 

Nghe , nam sinh “chậc chậc” hai tiếng, “Vậy xem trường danh tiếng cũng chẳng tác dụng lớn lắm nhỉ, vẫn tự ngoài tìm việc... mà cũng đúng, bây giờ nhiều sinh viên đại học trường còn thuê cho sinh viên cao đẳng nghề, khó sống lắm!”

 

Tô Diệu: “...”

 

Anh vui là .

 

Xem chất lượng của buổi họp mặt cựu học sinh lắm, thật là hỗn tạp.

 

“Mỹ nữ, là chúng add WeChat ? Mọi đều ở Lâm Thành, gì rảnh rỗi thể ngoài chơi cùng .” Nam sinh tóc vàng , trực tiếp mở WeChat , Tô Diệu quét mã QR của .

 

Tô Diệu khóe miệng giật giật, mặt đỏ tim đập thình thịch dối: “Xin nha, điện thoại của hết pin .”

 

“Trùng hợp ?” Nam sinh nhướng mày, khôn ngoan đóng điện thoại : “Em add chứ gì? Không thì cứ thẳng .”

 

“Cũng đúng, mấy em sinh viên đại học đứa nào đứa nấy cũng mắt cao hơn đầu, đương nhiên là coi thường mấy thằng cao đẳng nghề bọn .”

 

Tô Diệu: “...”

 

Thật khó để đ.á.n.h giá.

 

 

Loading...