Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 27: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:34:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Em cần cố chấp như

 

Hạ Tinh Hoài nướng đồ nhanh, đĩa của cô còn ăn hết, nhưng luôn thể thêm vài xiên mới.

 

Đến cuối cùng, Tô Diệu cũng quên mất chuyện về bàn của , một mặt tận hưởng dịch vụ nướng đồ của Hạ Tinh Hoài, một mặt trò chuyện đủ thứ chuyện với Lê Kha.

 

giọng Lý Nhiên vang lên đúng lúc chút nào: “Tô Diệu, sang bên ăn , bên nướng nhiều lắm ! Cậu mau qua đây!”

 

Cậu xong liền nhận một ánh mắt lạnh băng sắc bén cảnh cáo.

 

“Ơ…”

 

Tô Diệu đập trán một cái, chợt nhận : “Ôi, em về , Hạ Tinh Hoài đừng thêm cho em nữa, em ăn hết chỗ sẽ về ngay.”

 

“Không , cứ ăn ở đây, đằng nào cũng là buffet.” Hạ Tinh Hoài thêm hai xiên thịt bò nướng đĩa cô.

 

Tô Diệu: “…”

 

nhỉ, ở đây tính tiền theo đầu , cô ăn ở cũng ảnh hưởng, nhưng vẫn cảm thấy là lạ.

 

Cô là đến tham gia team building của phòng ban tuyên truyền, chứ ăn tiệc với họ.

 

Tô Diệu nghĩ một lúc, vẫn quyết định về.

 

Lo Hạ Tinh Hoài thêm đồ nướng cho , cô bưng đĩa trực tiếp dậy, “Em đây, các cứ từ từ ăn nhé.”

 

, tốc độ nướng của Hạ Tinh Hoài liền chậm .

 

Lê Kha trời cao đất rộng mà hỏi: “Anh Hoài, chậm ? Mau nướng chứ! Bọn em sắp ăn xong .”

 

Hạ Tinh Hoài trực tiếp ném chổi quét dầu cho , “Mày tự nướng .”

 

Lê Kha: “Không, em…”

 

Trình Duy và Triệu Đông Dương chút giận vì thể mài sắt thành kim mà trừng mắt , “Mỗi mày là lắm lời.”

 

 

Một bữa nướng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cho đến khi thể ăn thêm nữa, Tô Diệu mới đặt xiên nướng xuống, xoa xoa cái bụng tròn vo dậy.

 

Lúc cũng ăn gần xong, bắt đầu chơi đùa.

 

Trương Duẫn Lạc cũng chạy mà nghịch dại .

 

Tô Diệu cầm điện thoại loanh quanh, định dạo để tiêu cơm.

 

Đi ngang qua phòng karaoke, cô thấy bên trong truyền tiếng gào thét đến xé lòng.

 

Tô Diệu mù nhạc, nên hóng hớt.

 

Đi ngang qua phòng mạt chược máy, cô thấy tiếng “loảng xoảng” của việc xoa mạt chược.

 

đ.á.n.h mạt chược, nên cũng .

 

Tô Diệu nghĩ bụng, là cô tìm một chỗ xuống uống tắm nắng .

 

Thế nhưng, khi ngang qua một khu vườn, cô phát hiện bên trong đặt hai bàn bóng bàn.

 

Môn Tô Diệu .

 

Hồi tiểu học, cô còn từng đạt giải nhất cuộc thi bóng bàn do trường tổ chức.

 

Tô Diệu vô thức tới, vòng quanh bàn bóng hai vòng.

 

Cô nghĩ bụng, nên hỏi xem ai chơi bóng bàn .

 

khi cô , thấy một bóng tới.

 

Là Đường Dục Hành.

 

Có lẽ vì đến trưa, nhiệt độ tăng cao, cởi chiếc áo khoác bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, kết hợp với quần tây, cả trông tỉ lệ cơ thể cực chuẩn.

 

“Học trưởng.”

 

Anh tới, gật đầu với Tô Diệu, “Ăn no ?”

 

Tô Diệu gãi đầu, ngượng ngùng: “Vì ăn quá no nên em dạo tiêu cơm một chút.”

 

Ánh mắt Đường Dục Hành rơi xuống bàn bóng bàn phía cô, bỗng nhiên hỏi: “Em chơi bóng bàn ?”

 

“…Biết.” Tô Diệu vô thức gật đầu.

 

“Vậy chơi một lát nhé?”

 

“Được thôi ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-27.html.]

“Vậy em đợi một chút, hỏi chủ quán lấy cặp vợt bóng bàn.”

 

Đường Dục Hành xong liền .

 

Nhìn bóng lưng rời , Tô Diệu khỏi cảm thấy chút hối hận trong lòng.

 

nên từ chối nhỉ?

 

Thế nhưng, cô chơi bóng bàn…

 

Thôi bỏ , chỉ là chơi bóng một lát thôi, chắc nhỉ.

 

Tô Diệu tự an ủi.

 

Không lâu , Đường Dục Hành trở với vợt bóng bàn và quả bóng, tiện thể còn cầm thêm hai chai nước.

 

Anh đưa một chiếc vợt cho Tô Diệu, “Anh lâu chơi, nếu chơi , em bỏ qua cho nhé.”

 

“Em cũng , em cũng lâu chơi.”

 

“Không , chơi một lát là quen ngay thôi.”

 

Lúc đầu, cả hai đều vẻ lạ tay, việc đón bóng là chuyện thường.

 

càng chơi, họ càng tìm cảm giác, thậm chí thể đ.á.n.h liền mấy chục đường cầu.

 

So với các môn thể thao khác, bóng bàn coi là khá nhẹ nhàng, nhưng Tô Diệu chơi một lát liền đổ mồ hôi, thể lực cũng đuối.

 

Là con trai nên Đường Dục Hành thì đỡ hơn một chút, nhưng mặt cũng đỏ, thở loạn nhịp.

 

“Hay là nghỉ một lát nhé?”

 

“Được ạ.”

 

Đường Dục Hành cầm một chai nước đưa cho Tô Diệu, “Uống chút nước .”

 

Tô Diệu nhận lấy, “Cảm ơn”.

 

Thế nhưng, khi cô cố gắng vặn nắp chai, vặn một cái, mở, vặn thêm cái nữa, vẫn mở.

 

Tô Diệu thầm mắng một tiếng, đang định tiếp tục dùng sức, nhưng đột nhiên, một chai nước mở nắp đưa đến mặt cô.

 

“Uống cái .” Đường Dục Hành tự nhiên rút chai nước mở của cô .

Mèo Dịch Truyện

 

“Cảm ơn.” Tô Diệu ngượng ngùng nhận lấy.

 

Cô thật sự cố ý vặn nắp chai, là cái nắp thiết kế quá phản nhân loại, tay cô vặn đau hết cả huhu…

 

Giây tiếp theo, Đường Dục Hành đưa nắp chai qua.

 

Tô Diệu vô thức xòe lòng bàn tay để đón.

 

nắp chai của Đường Dục Hành mãi rơi lòng bàn tay cô.

 

Tô Diệu ngẩng đầu, phát hiện đang bất động chằm chằm lòng bàn tay .

 

Lòng bàn tay cô nhỏ nhắn và trắng trẻo, nhưng lúc , ở chỗ gần ngón cái, một mảng màu đỏ chói mắt.

 

Tô Diệu theo bản năng định rút tay về, nhưng Đường Dục Hành nhanh hơn cô một bước, nắm lấy ngón tay cô, cúi đầu, quan sát kỹ lưỡng.

 

“Đau ?”

 

“Cũng, cũng ạ.” Tô Diệu ấp úng , cô rút tay về, nhưng phát hiện Đường Dục Hành nắm chặt.

 

“Em cần cố chấp như , con gái sức vốn nhỏ, vặn nắp chai chuyện mất mặt, em thể trực tiếp mở lời tìm kiếm sự giúp đỡ.” Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, cứ như gặp chuyện gì to tát lắm.

 

“Ừm, em .” Tô Diệu gượng gạo, mạnh mẽ rút tay về.

 

“Có cần bôi t.h.u.ố.c ?”

 

“Không cần ạ, lát nữa sẽ khỏi thôi.”

 

Tô Diệu cảm thấy quá lên.

 

Đường Dục Hành dường như còn thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên, ánh mắt rơi phía Tô Diệu, khựng .

 

Tô Diệu cũng dường như nhận điều gì đó, đầu về phía

 

Không từ lúc nào, ở lối khu vườn thêm một bóng , đang dựa cửa gỗ, bất động chằm chằm họ.

 

Môi khẽ mím , khuôn mặt tuấn tú một chút biểu cảm, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo mà Tô Diệu từng thấy.

 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm , Tô Diệu hiểu thấy chột .

 

Cứ như chuyện gì mờ ám ?

 

 

Loading...