Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 12: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:34:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật , thích con gái
Buổi tối, Tô Diệu đang ôm điện thoại xem phim thì đột nhiên nhận tin nhắn từ Hạ Tinh Hoài.
[Hạ cún: Tô Diệu, một việc nhờ giúp]
Ừm???
Tô Diệu lập tức mở to mắt, vội vàng thoát khỏi màn hình phim.
Hạ cún chuyện nhờ cô giúp ?
Cô vội vàng gửi một dấu chấm hỏi qua.
[Hạ cún: Bạn cùng phòng của tên Lâm gì đó, thể đẩy WeChat của cô cho ?]
[Tô Diệu: Lâm Nguyệt Lan?]
[Hạ cún: , chính là cô .]
[Tô Diệu: Anh gì?]
Tô Diệu lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác, Hạ cún tại đột nhiên WeChat của Lan tỷ?
Chẳng lẽ …
Ý nghĩ nảy , cả Tô Diệu liền sững sờ.
Tâm trạng cũng trở nên phức tạp trong chốc lát.
Cô cảm giác lúc của là như thế nào.
Không vui mừng, cũng đau buồn.
mơ hồ, chút thất vọng.
Lại chút lo lắng.
Giống như đổ tung một đống gia vị, năm vị trộn lẫn.
[Hạ cún: Không ]
Dừng hai giây, bên bổ sung:
[Là Lê Kha.]
Nhìn thấy ba chữ , Tô Diệu vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Không …
[Tô Diệu: Cậu gì??]
[Hạ cún: Không rõ lắm, nhưng đoán khá hứng thú với cô bạn cùng phòng của .]
[Tô Diệu: !]
Sốc!
Tô Diệu mất vài giây mới tiêu hóa tin tức , đó tiếp tục trả lời Hạ Tinh Hoài.
[Tô Diệu: hỏi ý kiến Lan tỷ , cần sự đồng ý của chị .]
[Hạ cún: Được.]
Tô Diệu tắt điện thoại, sốt ruột kéo rèm giường .
Vừa lúc, Lâm Nguyệt Lan còn lên giường, đang bàn học dưỡng da.
“Lan tỷ~”
Nghe thấy giọng ngọt ngào giả tạo từ phía đầu, Lâm Nguyệt Lan ngẩng đầu lên: “Nói .”
“Là thế , một bạn nam hỏi xin WeChat của chị, nên cho ?”
Nghe , Lâm Nguyệt Lan đang dưỡng da khẽ nhướng mày một cách khó nhận .
Thế nhưng, còn đợi cô mở miệng, giọng chút phấn khích của Trương Duẫn Lạc vang lên trong ký túc xá.
“Ai thế ai thế? Người của học viện bọn ?”
“Không .”
“Vậy là ai? Không lẽ là…”
Trương Duẫn Lạc chợt phản ứng .
Từ khi nhập học đến giờ bọn họ cơ bản đều ở trong quân huấn, đến cả con trai cũng chẳng tiếp xúc mấy.
Trừ bữa ăn tối nay.
“Ừm.” Tô Diệu thấy biểu cảm của cô đổi liền cô đoán : “Là ở ký túc xá của Hạ Tinh Hoài.”
“Ai? Trình Duy? Lê Kha? Hay là Triệu Đông Dương?”
“Lê Kha.”
“Lê Kha …” Lâm Nguyệt Lan lẩm bẩm một tiếng, gì.
Tống Ninh chống cằm, phân tích: “Lê Kha trông cũng đấy chứ, tuy trai bằng Hạ Tinh Hoài, nhưng hơn con trai học viện nhiều, hơn nữa dáng cũng khá cao, tính cách cũng tệ, Lan tỷ cân nhắc một chút ?”
“Đại học mà, nên yêu vài ba mối tình, thì xã hội dễ lừa lắm đó.”
“Lan tỷ, nên cho ?” Tô Diệu yếu ớt hỏi.
“Thật em…” Lâm Nguyệt Lan khẽ nhíu mày, dường như nỗi khó nào đó.
“Thật gì?”
Lâm Nguyệt Lan thở dài, chậm rãi : “Thật … thích con gái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-12.html.]
“!”
“Hả?”
Lời thốt , ba còn lập tức ngây .
“Phụt~”
Lâm Nguyệt Lan nhịn , bật thành tiếng: “Lừa các đó.”
Mấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Mèo Dịch Truyện
“Phù.”
“Lan tỷ, chị quá đáng thật đấy! Em nãy còn tưởng là thật!”
“Cho nên, Lan tỷ, cho ạ?”
Lâm Nguyệt Lan suy nghĩ một lúc, nghiêm túc : “Thôi , hiện tại ý định yêu đương.”
“…Được thôi.” Tô Diệu tuy cảm thấy chút tiếc nuối, nhưng cũng thêm gì nhiều, truyền đạt ý của Lâm Nguyệt Lan cho Hạ Tinh Hoài.
Bên trả lời một câu “Biết ” thêm gì nữa.
Đêm nay, nhất định sẽ đau lòng …
Sau khi quân huấn kết thúc thì chính thức bắt đầu học.
Môn học năm nhất nhiều, mỗi ngày đều ít thời gian rảnh, điều khiến các tân sinh viên năm nhất mà nửa đầu năm còn đang chạy đua từng phút từng giây ôn thi đại học đều nhất thời quen.
Tô Diệu cũng ngoại lệ.
nghi ngờ gì, cô cũng hạnh phúc.
Không còn học tập chăm chỉ ngày đêm, hơn nữa còn nhiều thời gian hơn để những việc thích.
Tâm trạng Tô Diệu mỗi ngày gần như đến mức bay bổng.
Chỉ là, khóa học còn bắt đầu mấy ngày thì kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đến.
Kỳ nghỉ dài bảy ngày liên tiếp, Tô Diệu đương nhiên về nhà một chuyến.
Hơn nữa, còn là cùng Hạ Tinh Hoài.
Lúc đến cô chỉ một , lúc về bên cạnh thêm một .
Điều khiến Tô Diệu cảm thấy khó chịu.
Giống như mất tự do .
, còn cách nào khác chứ…
Khoảng cách từ Lâm Thành đến Sùng Quang xa, cộng thêm mấy năm mở tuyến tàu cao tốc, chỉ mất một giờ là đến nơi.
Ra khỏi nhà ga, xe của Hạ ba đợi sẵn bên vệ đường.
“Hạ chú!” Cách con đường, Tô Diệu phấn khích vẫy tay về phía đối diện.
Thấy hai tới, Hạ ba vội vàng tiến lên đón lấy vali trong tay Tô Diệu, đặt cốp xe.
“Diệu Diệu , bố cháu đều dặn dò chú , tối nay họ mới tan , trưa nay cháu cứ ở nhà chú ăn cơm, dì Chu của cháu nấu cơm xong , đang đợi hai đứa đấy.”
“Dạ ạ, cháu cảm ơn Hạ chú~” Tô Diệu ngọt ngào.
Việc ăn chực ở nhà Hạ Tinh Hoài, cô quen .
Ai bảo bố cô đều là nhân viên y tế chứ?
“Con bé , khách sáo gì.” Hạ ba đóng cốp xe .
đầu , phát hiện Hạ Tinh Hoài đang lặng lẽ ông.
Trong tay còn kéo một chiếc vali.
“Ơ…”
Hạ ba đổ mồ hôi, vội vàng mở cốp xe , giúp Hạ Tinh Hoài đặt vali trong.
“Con cái đứa , lên tiếng một câu chứ? Vali đặt cũng một tiếng…”
Hạ Tinh Hoài: “…”
Hóa ngơ là của ?
“Lên xe lên xe, về nhà thôi!” Hạ ba vẫy tay, chẳng hề bận tâm.
Rất nhanh đó, ba lên xe, hướng về phía nhà.
Trên đường , Tô Diệu hăng hái chia sẻ cuộc sống trong một tháng qua với bố Hạ, than vãn quân huấn mệt mỏi và vất vả , cuộc sống đại học tự do thế nào. Bố Hạ tủm tỉm lắng suốt, thỉnh thoảng đáp cô vài câu.
Còn Hạ Tinh Hoài thì luôn ngoài cửa sổ, gần như lời nào, im lặng như một ngoài cuộc.
May mà đoạn đường dài, hai mươi phút đến khu chung cư.
Bố Hạ đỗ xe xong, giúp Tô Diệu xách vali , ba cùng lên lầu.
Tô Diệu còn cửa nhà kéo vali thẳng sang nhà bên cạnh.
Mẹ Hạ Tinh Hoài, dì Chu Tiệp, mở cửa. Vừa thấy Tô Diệu, dì liền tươi rạng rỡ: “Diệu Diệu đến , mau ! Cơm xong , chỉ đợi mấy đứa thôi.”
“Dì Chu, một tháng gặp, cháu nhớ dì quá !”
“Là nhớ dì, nhớ món dì nấu đây?”
“Nhớ cả hai ạ!”
Tô Diệu vốn tiếc lời khen ngợi khác, trong suốt bữa ăn, cô khiến bố Hạ ngớt.
Hạ Tinh Hoài thì im lặng ăn cơm suốt, hợp với khí náo nhiệt.