Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 113:: Ngoại truyện - Lâm Nguyệt Lan X Lê Kha (8) ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lê Kha mấp máy môi, dám lên tiếng.

 

"Cũng đúng, các là họ hàng, đương nhiên sẽ giúp !"

 

Gia đình Lê Kha và Trương Xương Lượng chút họ hàng, nhưng thiết.

 

Thật , cả làng Tiểu Thạch ai cũng chút bà con.

 

"Tớ ..." Lê Kha chút bối rối.

 

Lâm Nguyệt Lan giận buồn, nước mắt cũng tự chủ mà rơi xuống.

 

Cô bé khác thấy bộ dạng , liền bỏ chạy.

 

Lần , Lê Kha đuổi theo nữa.

 

Từ hôm đó, cô bé cảm thấy ánh mắt trong làng đều trở nên kỳ lạ.

 

Thương hại, đồng cảm, xen lẫn chút tò mò bàn tán.

 

Có lẽ những ánh mắt đó tồn tại từ lâu , chỉ là cô bé nhận mà thôi.

 

ghét những ánh mắt đó, cứ như soi mói trần trụi.

 

Nếu chỉ là lớn, cô còn thể chịu đựng , nhưng theo thời gian, các bạn học trong trường cũng dần chuyện .

 

Lời trẻ con vô tư nhất, cũng là những lời tổn thương nhất.

 

Lâm Nguyệt Lan đầu tiên tổn thương là khi một bé nghịch ngợm trong lớp toe toét hỏi cô, "ngủ" ?

 

Một đứa trẻ bảy, tám tuổi lẽ còn từ nghĩa là gì, nhưng chúng thể nhặt nhạnh vài câu chuyện vụn vặt từ những cuộc trò chuyện của lớn.

 

Khái niệm về "tình dục" của chúng mơ hồ, nhưng chúng cũng tò mò.

 

Nghe thấy câu hỏi của bé, Lâm Nguyệt Lan một thoáng ngơ ngác.

 

ý nghĩa cụ thể của từ đó, nhưng mơ hồ cảm thấy nó liên quan đến chuyện đêm giao thừa hôm đó.

 

cô còn kịp gì, Lê Kha đang phía lập tức giơ một cuốn sách lên, ném về phía bé đó.

 

Cậu bé chịu thua, lập tức phản đòn.

 

Hai ngay lập tức vật lộn trong lớp học, kinh động đến giáo viên trong trường.

 

Thầy giáo hỏi: "Hai em tại đ.á.n.h ?"

 

Lê Kha mặt lạnh tanh, hậm hực : "Cậu giữ mồm giữ miệng, bậy bạ!"

 

"Cậu gì?"

 

Lê Kha c.ắ.n môi .

 

Các bạn học xung quanh đồng loạt về phía Lâm Nguyệt Lan.

 

Mèo Dịch Truyện

Thầy giáo đành hỏi : "Em gì?"

 

"Em bậy bạ!" Cậu bé vẻ mặt đầy bất mãn: "Mẹ em và mấy cô dì đều !"

 

"Nói gì cơ?" Thầy giáo khó hiểu truy hỏi.

 

Tuy nhiên, thấy lời , Lâm Nguyệt Lan trong lòng một trận hoảng sợ, chân tay lạnh ngắt, đầu óóc trống rỗng.

 

Mơ hồ một giọng trong đầu cô: Đừng, đừng ...

 

Thế nhưng những lời cô nhất vẫn .

 

"Mẹ em và mấy cô dì đều , Lâm Mạn Trương Xương Lượng trong làng "ngủ" , nhiều thấy lắm!"

 

Lời , sắc mặt thầy giáo kinh ngạc vô cùng.

 

Thầy vô thức ngẩng đầu Lâm Nguyệt Lan.

 

Chỉ thấy cô bé sắc mặt trắng bệch, mắt mở to, nhưng ánh mắt trống rỗng.

 

Một lúc lâu , thầy mới lên tiếng: "Lời căn cứ, phép lung tung nữa, nếu thầy sẽ phạt em chép bài khóa!"

 

"Em lung tung, rõ ràng là..." Cậu bé vô thức phản bác, nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của thầy giáo thì lập tức im bặt.

 

Sau nhiều năm, nhớ chuyện , Lâm Nguyệt Lan vẫn tràn đầy lòng ơn đối với thầy giáo trẻ năm đó.

 

Thầy bảo vệ lòng tự trọng đáng thương của cô.

 

thầy thể chống miệng lưỡi của hàng trăm trong một ngôi làng?

 

Tin đồn vẫn tiếp tục, như hình với bóng, như giòi bám xương.

 

Cho đến ba tháng , cô cuối cùng cũng thắng kiện, trở về làng Tiểu Thạch đón cô .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-113-ngoai-truyen-lam-nguyet-lan-x-le-kha-8.html.]

 

Ban đầu đợi cô học xong học kỳ mới đón cô về thành phố, nhưng cô thêm một khắc nào nữa, cô lóc cầu xin , xin đưa cô rời thật nhanh.

 

Cuối cùng vẫn đau lòng cho cô, đồng ý.

 

Nơi rốt cuộc gì đáng để lưu luyến nữa, cô thề, cô sẽ bao giờ trở .

 

Cô rời đột ngột, với bất kỳ ai, kể cả Lê Kha.

 

Đêm khi , cô cùng Lê Kha về nhà, cô vốn định với rằng sẽ ngày hôm , nhưng nghĩ thì thôi.

 

Xác suất họ sẽ bao giờ gặp cao.

 

Mẹ đưa cô về thành phố, dựa tiền bồi thường của cha mà mua một cửa hàng nhỏ ở thành phố Vân Thủy, bắt đầu kinh doanh trái cây, việc kéo dài hơn mười năm.

 

Năm nghiệp cấp hai, Lâm Nguyệt Lan đột nhiên đề nghị đổi tên.

 

Ban đầu đồng ý lắm, vì cái tên Lâm Mạn là do cha cô đặt, hơn nữa mười mấy năm nay, cô vẫn gọi là "Mạn Mạn", quen .

 

Thế nhưng Lâm Nguyệt Lan kiên quyết, nhất định đổi.

 

Mẹ cô thể gì khác hơn, cộng thêm việc cô thi chuyển cấp đạt kết quả khá , nên chiều theo ý cô.

 

Điều cô là, trong vô cơn ác mộng của Lâm Nguyệt Lan, cô luôn mơ thấy khuôn mặt to lớn ghê tởm của Trương Xương Lượng, đè cô , một cách thô tục, dùng giọng điệu dỗ dành gọi tên cô.

 

"Mạn Mạn, chơi trò chơi với chú Lượng nhé... cho ai ..."

 

Cô căm ghét cái tên đến tận xương tủy.

 

Sau khi đổi tên, cô như tái sinh.

 

Từ nay về , cô còn là Lâm Mạn, mà là Lâm Nguyệt Lan.

 

Ba năm cấp ba, cô sống khá yên .

 

Mặc dù thỉnh thoảng vẫn mơ thấy cơn ác mộng năm xưa, nhưng cô một cuộc sống mới.

 

Trong mơ hồ, điều đó dường như chỉ là một giấc mơ mà cô từng trải qua.

 

Thế nhưng, cô rõ ràng, đó là mơ.

 

Vừa lên lớp mười lâu, cô và nhận tin buồn bà ngoại qua đời.

 

Là con gái, Trần Như chắc chắn về.

 

Theo lý mà , Lâm Nguyệt Lan cũng nên về, dù mất là bà ngoại cô.

 

.

 

Cô kiên quyết chịu về.

 

Mẹ cô nỗi lòng của cô, ép buộc cô, cuối cùng tự trở về.

 

Đêm đó, Lâm Nguyệt Lan ở nhà một , cô mua lư hương và nhang, thắp lên, cúi đầu lạy ba cái thật mạnh.

 

Cô hy vọng bà ngoại thể tha thứ cho cô.

 

Sau đó, Trần Như trở về.

 

Mẹ kể cho cô , út và mợ út bất mãn với cô, mấy năm họ sinh con cô về đành, giờ bà ngoại cô qua đời cũng về một cái, dù cô cũng từng ở nhà họ hai năm.

 

Mợ út còn cô là đồ vô ơn.

 

Lâm Nguyệt Lan gì, lẽ, cô thật sự là đồ vô ơn.

 

Trong quãng thời gian , cô dồn tất cả tâm huyết việc học.

 

Thành phố Vân Thủy vẫn đủ xa so với làng Tiểu Thạch.

 

thi đỗ khỏi thành phố Vân Thủy, đến một nơi xa hơn, ai cô để học đại học.

 

quá thông minh, vì thế nỗ lực nhiều.

 

Sau khi kết quả thi đại học, cô thi cũng khá , đó màng phản đối mà điền nguyện vọng Lâm Đại, một trường đại học cách mấy tỉnh.

 

Lần đầu đặt chân đến Lâm Thành, thứ ở đây đều xa lạ, nhưng đối với cô, tràn đầy tự do.

 

Không ai quen cô chính là điều tuyệt vời nhất.

 

Mọi thứ, đều đang phát triển theo hướng .

 

Cho đến khi, cô gặp Lê Kha ở đây.

 

Người quen cũ gặp , niềm vui mừng đáng lẽ .

 

Chỉ , sự hoang mang và lo lắng khi những chuyện cũ ùa về.

 

 

Loading...