Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 110:: Ngoại truyện Lâm Nguyệt Lan x Lê Kha (5) ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, chú Lượng cùng mấy đàn ông khác trong làng ngoại gọi đến nhà chơi bài như khi.
Thấy Lâm Nguyệt Lan đang cho gà ăn ở một bên, chú Lượng liền xổm xuống mặt cô bé, lưng về phía những khác, lấy từ trong túi mấy viên kẹo đưa cho cô bé: "Nào, Man Man, chú Lượng cho cháu kẹo ."
"Cháu cảm ơn chú Lượng ạ." Lâm Nguyệt Lan như khi, theo bản năng đưa tay nhận.
ngay khoảnh khắc cô bé nhận kẹo, Trương Xương Lượng đột nhiên nắm chặt lấy tay cô bé, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô bé.
Ánh mắt mang theo sự quan tâm sốt sắng: "Cái là cháu?"
Đó là vết thương cô bé cẩn thận tự khi gọt bút chì hai hôm .
"Cháu gọt bút chì ạ." Lâm Nguyệt Lan theo bản năng rụt tay về, hiểu vì , sâu thẳm trong lòng cô bé chút bài xích sự tiếp xúc cơ thể như .
Mặc dù khi đó cô bé mới sáu bảy tuổi.
cô bé khi dù cũng quá nhỏ, đối phương là lớn, tay cô bé thể rút .
Cho đến khi ngoại và những khác gọi , mới buông tay, ánh mắt hiền hòa vỗ vỗ đầu cô bé: "Lần chú ý một chút, đừng để thương nữa nhé."
"Vâng..." Lâm Nguyệt Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y gì.
Đó cũng là đầu tiên, cô bé cảm thấy mấy viên kẹo trong lòng bàn tay nóng bỏng đến .
"Chú Lượng mơ con gái mà, đối với con gái nhà còn hơn cả hai thằng con trai nhà nhiều." Cách một đoạn, Lâm Nguyệt Lan thấy tiếng họ trêu chọc thô lỗ.
Ngay đó là tiếng của Trương Xương Lượng: " thế, mấy thằng nhóc quỷ suốt ngày phiền, chẳng đời còn thể con gái nữa ."
"Để vợ chú đẻ thêm một đứa nữa chẳng !"
"Nuôi nổi nữa !"
Lâm Nguyệt Lan khi đó còn quá nhỏ, nhận thức và tư duy đều giới hạn, chỉ nghĩ rằng chú Lượng đang quan tâm , yêu thương như một lớn.
con gái đôi khi nhạy cảm đến .
Sau đó, cô bé cảm thấy mỗi chú Lượng cho kẹo đều lạ.
Rốt cuộc lạ ở chỗ nào thì cô bé rõ .
Rõ ràng ánh mắt đầy tình thương, giọng điệu dịu dàng đến , nhưng trong lòng cô bé nhỏ xíu dấy lên một cảm giác thoải mái.
Mèo Dịch Truyện
Có lẽ vì luôn nhân cơ hội mà sờ tay cô bé, hoặc vỗ vai và đầu cô bé chăng?
Giống như một lớn.
cô bé chính là cảm thấy thoải mái.
Dần dần, cô bé thậm chí bắt đầu trốn tránh chú Lượng, trốn tránh việc chú Lượng nhét kẹo cho .
Mỗi họ sắp đến chơi bài, cô bé trốn trong phòng ngủ hoặc bài tập.
mỗi chú Lượng luôn vô ý nhắc đến bàn bài: "Con bé Man Man nhà cháu ? Kêu nó rót cho chú cốc nước."
Mỗi khi đó, ngoại cất cao giọng gọi cô bé đang trốn trong phòng .
Dù trong lòng cô bé đến mấy, nhưng dù cô bé cũng đang ở nhờ, thể ngoài.
Hoặc khi, chú Lượng sẽ nhân lúc vệ sinh, trực tiếp đến cửa phòng cô bé, xem cô bé đang gì, nhân cơ hội nhét kẹo cho cô bé.
Có mấy cô bé , nhưng lời đó mợ ngoại thấy thì sẽ cô bé điều: "Con bé ngốc ? Chú Lượng lòng , cháu còn nhận ? Mấy đứa trẻ khác chú Lượng còn cho ."
Trương Xương Lượng cũng hi hi : "Man Man là ngại ngùng thôi, đừng khách sáo với chú Lượng, nhà chú Lượng kẹo nhiều lắm."
Mỗi khi trong tình huống như , cô bé đành lặng lẽ nhận lấy, một lời.
Có một bữa tối, cô bé sớm về phòng bài tập.
Tối đó ngoại gọi họ đến chơi bài, gian ngoài ồn ào náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-110-ngoai-truyen-lam-nguyet-lan-x-le-kha-5.html.]
Lâm Nguyệt Lan chăm chú bài tập, nhưng đang thì cô bé cảm thấy gì đó , cứ như thể đang ai đó chằm chằm.
Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện tấm kính thô ráp mờ đục bên cạnh, một đôi mắt sáng ngời đang bất động chằm chằm cô bé.
Cô bé lập tức suýt chút nữa hét lên vì sợ hãi, nhưng đó đột nhiên gõ gõ tấm kính: "Man Man, là chú, chú Lượng đây."
"Chú, chú Lượng... chú chuyện gì ạ?" Tâm trạng của Lâm Nguyệt Lan vẫn thể bình tĩnh .
"Chú Lượng mang kẹo cho cháu, cháu mở cửa ."
Lâm Nguyệt Lan chốt cửa cô bé cài, lắc đầu: "Cháu đ.á.n.h răng ạ, ăn kẹo nữa , cháu cảm ơn chú Lượng."
"Có thể để dành mai ăn mà." Anh một tiếng mấy bận tâm, giọng điệu mang theo vài phần dụ dỗ: "Ngoan nào, lời, mở cửa ."
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Lâm Nguyệt Lan tới, hé cửa một khe nhỏ.
Cô bé vốn nghĩ chú Lượng đưa kẹo cho xong sẽ .
ỷ sức lực của mà đẩy cửa , thẳng phòng, ánh mắt lướt khắp nơi.
Cuối cùng, ánh mắt dừng bài tập của cô bé, : "Đang bài tập , Man Man thật chăm chỉ, như hai thằng nhóc quỷ nhà chú, về đến nhà là chỉ xem TV..."
Lâm Nguyệt Lan theo , tiếng nào.
Đột nhiên, Trương Xương Lượng xuống ghế của cô bé, xem xét quyển vở bài tập của cô bé: "Man Man, bài cháu sai đó."
Nghe , Lâm Nguyệt Lan theo bản năng tới gần mấy bước, nhô đầu quyển vở bài tập: "Bài nào ạ?"
Đột nhiên, cô bé bế bổng lên, đó, cô bé Trương Xương Lượng đặt lên đùi .
Anh nghiêng về phía , n.g.ự.c áp sát lưng cô bé, dùng ngón tay chỉ một bài toán: "Cháu xem bài của cháu , 13 trừ 8 trừ 5 bằng 10 ? Cháu nhầm dấu ..."
Đầu Lâm Nguyệt Lan mơ hồ, nhưng theo bản năng bài toán: "Dạ, dường như là cháu nhầm ạ."
"Có là dấu trừ thành dấu cộng ?"
"Vâng..."
Lâm Nguyệt Lan nữa, khẽ giãy giụa, nhảy xuống khỏi lòng .
cánh tay Trương Xương Lượng siết chặt ngang bụng cô bé, thể giãy giụa .
Lờ mờ, cô bé cảm thấy m.ô.n.g hình như đang chạm một thứ gì đó.
Cứng cứng, nóng...
Khiến cô bé khó chịu.
Trương Xương Lượng nheo mắt, tiếp tục bình thản giảng bài cho cô bé: "13 trừ 8 là 5, 5 trừ 5 thì bằng 0 ..."
Cô bé khi đó tuy đó là cái gì, nhưng cơ thể bản năng sinh sự kháng cự.
Nhân lúc lơ là, Lâm Nguyệt Lan đẩy tay nhảy xuống: "Cháu, cháu hình như bà ngoại đang gọi cháu, cháu đây ạ."
Nói xong liền vội vàng bỏ chạy.
Lúc đó, cô bé thấy bà ngoại gọi , bản năng cơ thể thúc đẩy cô bé bỏ chạy.
Nhiều năm , Lâm Nguyệt Lan lớn hơn một chút, khi nhớ những chuyện vụn vặt năm đó, trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng.
Từ nhỏ đến lớn, cha cô bé chỉ bắt cô bé học hành chăm chỉ, chỉ than thở về những khó khăn của họ, nhưng bao giờ dạy cô bé bảo vệ bản như thế nào, cũng cho cô bé , tất cả lớn đều là .
Trong đó thiếu những kẻ cầm thú khoác da .
Nhiều khi, chỉ khi trải qua những bài học thực tế đau đớn của bản , mới dần lĩnh ngộ những đạo lý .
lúc đó, quá muộn ...