Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 109:: Ngoại truyện - Lâm Nguyệt Lan X Lê Kha (4) ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:37
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy giọng , cơ thể Lâm Nguyệt Lan cứng đờ.
Là cô nhập hàng về .
Mặc dù tên cô đổi nhiều năm như , nhưng bà vẫn quen gọi cô là "Man Man".
Lê Kha rõ ràng cũng thấy cách gọi , một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, vẻ mặt trở bình thường, chào Trần Như.
"Cháu chào cô ạ."
"Chào cháu, cháu là..."
"Cháu là bạn học đại học của Lâm Nguyệt Lan ạ, cháu thực tập ở gần đây, ngờ gặp cô ở đây, nên tiện thể ghé mua chút trái cây."
Nghe là bạn học của con gái , Trần Như lập tức tặng thêm cho hai quả táo, nhưng Lê Kha và lịch sự từ chối.
Sau khi rời , Trần Như hỏi Lâm Nguyệt Lan: "Sao con tiễn ?"
"Tự chân mà, tìm đường." Lâm Nguyệt Lan xong một cách thờ ơ, như thể nhớ điều gì: "Mẹ, con nhiều , gọi con là Lan Lan, đừng gọi Man Man nữa."
"Mẹ gọi bao nhiêu năm , mà đổi chứ?"
Lâm Nguyệt Lan thở dài, thêm gì nữa.
Kỳ nghỉ hè năm đó, Lê Kha thường xuyên xuất hiện ở cửa hàng của cô, hôm nay mua táo, ngày mai mua nho, ngày mốt mua chuối...
Lâm Nguyệt Lan còn lo tiền lương thực tập ít ỏi của đủ chi tiêu.
vui vẻ, đôi khi cửa hàng đông khách, còn giúp đỡ tiếp đón khách hàng.
Anh trai, chuyện khéo, các cô các bà yêu thích.
Dần dà, ngay cả Trần Như cũng nhận tâm tư của , còn hỏi riêng cô: "Thằng bé đó, đang theo đuổi con ?"
Lâm Nguyệt Lan gì.
"Mẹ thấy thằng bé đó khá , nhanh nhẹn tháo vát, còn trai, nếu con thích thì cứ tìm hiểu thử xem, cũng thiệt thòi gì."
Lâm Nguyệt Lan vẫn lên tiếng.
Trái tim cô bằng đá, thể chút rung động nào?
Mấy , thấy Lê Kha mồ hôi nhễ nhại, miệng vẫn tươi tiếp đón khách hàng trong tiệm, lòng cô đều chút xúc động.
Nếu như, ở nơi đó, nếu như hai từng quen đây, lẽ cô sẽ đồng ý với chăng?
Đáng tiếc, nếu như.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô trở trường học.
Lê Kha vẫn thỉnh thoảng xuất hiện mặt cô, bày tỏ thiện ý, nhưng thái độ của cô vẫn hề nới lỏng chút nào.
Lúc đó, Tô Diệu và Hạ Tinh Hoài trở thành cặp đôi cả trường công nhận, thường xuyên xuất hiện đôi cặp, vô cùng ngọt ngào.
Còn cô và Lê Kha, vẫn ở trạng thái nóng lạnh.
Mấy cô bạn cùng phòng vài dò hỏi về quá khứ của cô và Lê Kha, định tác hợp cho hai , nhưng cô vẫn luôn giữ im lặng.
Cô nghĩ, chỉ cần cô giữ thái độ , sớm muộn gì cũng sẽ bỏ cuộc.
Dù thì, ai mãi nhiệt tình mà đối phương cứ lạnh nhạt.
cô ngờ, kiên trì đến .
Năm thứ ba đại học, vì là sinh viên y khoa nên việc học hành bận rộn, ít khi xuất hiện mặt cô, ngay cả tin nhắn cũng ít gửi , nhưng vẫn từ bỏ.
Mỗi dịp lễ quan trọng, Lâm Nguyệt Lan vẫn luôn nhận quà nhờ gửi đến.
Đôi khi là hoa tươi, đôi khi là mỹ phẩm, đôi khi là những món đồ chơi nhỏ kỳ lạ.
Lâm Nguyệt Lan nghĩ, nếu cô bạn trai, lẽ sẽ từ bỏ.
Vừa lúc đó, một đàn nghiên cứu sinh công khai lẫn âm thầm theo đuổi cô.
Thế là, Lâm Nguyệt Lan chủ động đề nghị hẹn hò với .
Ngày thoát ế, cô chủ động báo cho ba cô bạn cùng phòng.
Họ ai là sốc, nhưng khi đối phương Lê Kha, vẻ mặt họ đều chút thất vọng.
Quả nhiên ngoài dự đoán của cô, lâu , Lê Kha cũng tin .
Nghe Tô Diệu và mấy , tối hôm đó, tự chuốc say, cả đêm trong ký túc xá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-109-ngoai-truyen-lam-nguyet-lan-x-le-kha-4.html.]
Khi tin , sốc là giả dối.
Dù thì, là một hoạt bát vui vẻ đến , mặt luôn nở nụ .
Cô khó mà tưởng tượng , sẽ trông như thế nào khi ...
Trong phút chốc, cô bỗng cảm thấy .
dù thì , cô thể mềm lòng.
Gặp Lê Kha là chuyện của mấy tuần đó, hai tình cờ gặp ở thư viện.
Trên mặt còn nụ như nữa, đó là vẻ uể oải nhàn nhạt.
Khoảnh khắc thấy cô, mắt dường như sáng lên, nhưng nhanh vụt tắt.
Cuối cùng, vẫn theo cô khỏi thư viện, gọi cô một con đường vắng .
"Em thật lòng thích ?" Anh hỏi một cách dè dặt.
Cô sững sờ một chút, đó bình tĩnh : "Thật lòng quan trọng ? Đâu kết hôn với , hẹn hò thì hẹn hò thôi."
"Vậy tại em hẹn hò với ?" Anh chút tức giận cô.
Thậm chí còn mang theo một tia oán giận.
"Vì ." Lâm Nguyệt Lan gần như tàn nhẫn thốt bốn chữ.
Vẻ mặt Lê Kha nứt trong giây lát, khó tin cô, vành mắt đỏ hoe, như thể sắp : "Tại ... gì mà khiến em ghét bỏ đến ..."
Nhìn thấy bộ dạng của , Lâm Nguyệt Lan đột nhiên chút mềm lòng.
Một lúc lâu , cô chút phức tạp mở lời: "Không vì gì sai, chỉ là vì... là của làng Tiểu Thạch."
"Và , ghét bỏ tất cả thứ ở nơi đó, bao gồm cả bất cứ ai xuất từ nơi đó."
Lời cô dứt, Lê Kha như sét đánh, mãi thể hồn.
Lâm Nguyệt Lan phức tạp một cái, chuẩn rời .
Mèo Dịch Truyện
Đột nhiên, Lê Kha nắm lấy cổ tay cô.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô, Lê Kha run rẩy : "X-Xin ..."
Lâm Nguyệt Lan , nụ chút mỉa mai, chút thâm sâu.
Lê Kha theo bản năng buông tay cô .
Lâm Nguyệt Lan hừ lạnh một tiếng, hất tay , chút lưu tình rời .
Làng Tiểu Thạch, chính là ngôi làng nhỏ mà cô sống từ năm sáu đến tám tuổi.
Từng là một ngôi làng nhỏ mang cho cô vô vàn niềm vui và sự tự do, nhưng , nơi đó trở thành cơn ác mộng của cô.
Cô ở nhờ nhà bà ngoại, sống cùng bà ngoại, và mợ một mái nhà.
Họ sống bằng nghề nông, mùa vụ thì trồng trọt, lúc nông nhàn thì đan giỏ tre, chở thành phố bán kiếm tiền.
Nếu thật sự việc gì , họ sẽ tụ tập đ.á.n.h bài, trò chuyện.
Cậu là mê đ.á.n.h bài, mỗi khi rảnh rỗi mời vài đến nhà chơi bài.
Nếu thắng, cũng coi như là kiếm tiền.
Vì mợ và bà ngoại đều nhắm mắt cho qua.
Những đến chơi bài thường là nam giới, tuổi tác từ mười mấy đến sáu mươi mấy, là thanh niên bỏ học giữa chừng, là ông lão lên chức ông.
đa , là những đàn ông trung niên ba mươi, bốn mươi tuổi.
Trong tất cả những đến nhà họ Trần đ.á.n.h bài, mà Lâm Nguyệt Lan nhớ rõ nhất là một tên "chú Lượng".
Chú Lượng, tên đầy đủ là Trương Xương Lượng, cũng là làng Tiểu Thạch, ba mươi mấy tuổi, hai con trai, đều đang học tiểu học.
Khác với những khác đến chơi bài, những đó luôn ngang nhiên sai bảo cô bé, bắt cô bé giúp rót nước, còn thẳng mặt cô bé về cha mất và đang bận rộn kiện tụng của cô bé.
Còn chú Lượng thì tính tình thiện, hiền lành, những sai bảo cô bé mà còn mang cho cô bé một hai viên kẹo.
Lúc đầu cô bé dám nhận, nhưng ngoại bảo cô bé cứ nhận, thế là cô bé nhận.
Mọi chuyện bắt đầu đổi từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là từ chú Lượng nhét kẹo cho cô bé...