Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 107: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện: Lâm Nguyệt Lan X Lê Kha (2)
Đến chiều tan học, Lâm Nguyệt Lan ở cửa lớp chờ mãi mà thấy bóng dáng bà ngoại.
Rõ ràng, sáng nay bà ngoại sẽ đến đón cô.
Đợi thật lâu, thấy ai đến, cô liền chuẩn một về nhà.
Cô theo con đường mà buổi sáng cô nhớ, từng bước một về.
Thế nhưng một lúc thì cô lạc đường.
Trong làng quá nhiều đường nhỏ và cây cối, lúc đó cô còn quá nhỏ, một căn bản thể nhớ đường.
Thấy trời dần tối, cô chút bất lực xổm bên đường, vùi mặt đầu gối, khẽ thút thít, trút bỏ những cảm xúc tích tụ từ lâu trong lòng.
Sự của cha, sự chia ly với , môi trường xa lạ, nỗi tủi khi sống nhờ vả khác...
Đang , cô đột nhiên thấy một giọng nam đầy ngạc nhiên.
“Lâm Mạn?”
Lâm Nguyệt Lan từ từ ngẩng đầu, bé ở xa.
Là Lê Kha, bàn của cô.
“Cậu gì ở đây?”
“Tớ, tớ tìm thấy đường về nhà nữa.” Lâm Nguyệt Lan ngừng , cầu cứu : “Cậu nhà bà ngoại tớ ở ? Cậu thể đưa tớ về ?”
“Đương nhiên! Cả làng chỗ nào mà tớ !”
Anh vẻ mặt tự hào, giống hệt một đứa trẻ đầu đàn, vẫy tay nhỏ: “Đi thôi!”
Đêm đó, Lâm Nguyệt Lan từng bước theo , qua hết con đường nhỏ đến con đường nhỏ khác, cuối cùng, từ xa, cô thấy căn nhà quen thuộc, cùng với bà ngoại đang ở cửa nhà ngừng ngóng trông.
Vừa thấy cô, bà ngoại chân tay bất tiện liền vội vàng chạy đến: “Mạn Mạn, con giờ mới về? Cậu con và mợ con đều tìm con !”
“Con, con... ai đến đón con, nên con tự về, nhưng một lúc thì con lạc đường...”
Có lẽ giọng bà ngoại nặng, hoặc lẽ vì bà đến đón cô như hẹn, Lâm Nguyệt Lan cảm thấy chút tủi .
Nước mắt quanh quẩn trong khóe mắt, nhưng cô cố gắng nín nhịn.
Nghe cô , bà ngoại cũng sững : “Chiều nay bà việc, nên bảo mợ con đón, cô đến cổng trường thì thấy bóng dáng con nữa...”
Bà ngoại đột nhiên ý thức điều gì đó, tiếp nữa.
Vẫn còn ngoài.
“Là thằng bé nhà họ Lê đưa con về ?”
“Dạ.”
“Bà Trần.”
“Tiểu Kha , hôm nay cảm ơn cháu đưa Mạn Mạn về nhé, trời cũng muộn , cháu cũng mau về nhà .”
“Vâng, cháu về ngay đây ạ.” Lê Kha xong liền .
Bà ngoại kéo tay Lâm Nguyệt Lan: “Đi thôi, chúng về nhà.”
Không hiểu , Lâm Nguyệt Lan theo bản năng đầu .
Bóng lưng của thiếu niên nhẹ nhõm và tự do, như một chú thỏ vui vẻ, dường như bất kỳ phiền muộn nào.
Lâm Nguyệt Lan quên mất những chuyện xảy đêm đó như thế nào, chỉ nhớ rằng lâu và mợ về, gì, nhưng mợ bóng gió rằng cô chỉ gây thêm phiền phức cho khác.
Thế nhưng hề nhắc đến việc bà đường đón cô gặp quen, buôn chuyện quá đà, quên mất thời gian, kịp đến đón cô.
Cô dám phản bác, vì cô đang sống nhờ vả, còn sắc mặt của mợ mà sống.
Kể từ đó, cô và Lê Kha dần trở nên thiết.
Anh sẽ đợi cô ở cửa nhà , cùng cô đến trường, cũng sẽ đợi cô cùng về nhà giờ học, đưa cô đến tận cửa nhà mới tự về.
Mặc dù cả hai ít khi giao tiếp, đúng hơn là hầu hết thời gian, đều là Lê Kha một chuyện.
Lâu dần, cô cũng thừa nhận, là một thú vị, luôn kể những câu chuyện , khiến cô, một mấy khi , cũng bật .
Hơn nữa, cô còn phát hiện , Lê Kha, bình thường trông nghịch ngợm và nhiều, thông minh đến bất ngờ.
Những bài toán thầy giáo , luôn là đầu tiên giải đáp án, trong các kỳ thi, môn Toán của cũng luôn đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-107.html.]
Theo lời thầy giáo, là đầu óc xoay chuyển nhanh.
Ngay cả cô, thành tích luôn khá , cũng tự thấy hổ thẹn.
Mèo Dịch Truyện
Trong thời gian đó, Lê Kha trở thành bạn nhất của cô.
Anh sẽ đưa cô bắt bướm ở ruộng cải dầu khi xuân về hoa nở, cũng sẽ đưa cô bắt tôm ở con sông nhỏ khi hè nóng bức, còn đưa cô lên núi hái dừa nước khi thu hoạch...
Dần dần, cô yêu thích cuộc sống ở thôn quê.
Cô thậm chí chút ích kỷ mà mong rằng chuyện của cô thể giải quyết muộn hơn một chút, đừng đón cô về sớm như .
Sau Lâm Nguyệt Lan mới hiểu, thời gian ở quê là những ngày tháng vui vẻ và tự do nhất trong đời cô.
Thế nhưng những chuyện xảy đó, trở thành cơn ác mộng đeo bám cô suốt mười năm qua.
Cái thôn quê mà cô từng yêu thích, cũng trở thành quá khứ mà cô hồi tưởng.
“Chị Lan~”
Khi Lâm Nguyệt Lan đang chìm đắm trong ký ức, giọng Tô Diệu đột nhiên vang lên đầu cô.
“Có một bạn nam xin WeChat của chị, chị cho ?”
Lâm Nguyệt Lan nhướn mày, cô một trực giác rằng, bạn đó là Lê Kha.
Quả nhiên, khi Tô Diệu cái tên Lê Kha, trong lòng cô hề chút ngạc nhiên nào.
Chỉ sự sợ hãi và đề phòng.
Anh ... gì?
Nghe là Lê Kha, các bạn cùng phòng khác đều nhao nhao trêu chọc, bảo cô đồng ý.
Dù thì, ngoại hình , chiều cao cũng lý tưởng, còn học ở trường Y nổi tiếng của Đại học Lâm.
Thế nhưng, cô thể.
Người đó, quá khứ của cô, từng thấy bộ dạng t.h.ả.m hại và khó coi nhất của cô...
“Chị Lan, cho ạ?” Tô Diệu hỏi cô.
Cô lắc đầu, trong lòng đột nhiên nảy sinh vài phần ý đùa cợt, “Thật , chị thích con gái.”
“!”
“Lừa các em đấy.”
Cô cuối cùng vẫn từ chối lời mời kết bạn WeChat của Lê Kha.
Nếu thể, cô thậm chí còn cắt đứt liên lạc với .
Thế nhưng như keo dán chó, cứ bám riết lấy cô.
Không xin WeChat của cô, liền kết bạn với bạn cùng phòng của cô, chuyện gì chuyện gì cũng tìm cách hỏi thăm về cô.
Cuối cùng vẫn nhận cô ?
Trong lòng Lâm Nguyệt Lan đột nhiên dâng lên một nỗi bi thương.
Cô trốn tránh bấy nhiêu năm, che giấu bấy nhiêu năm, giả vờ như quên hết thứ, nhưng sự xuất hiện của khiến cô chật vật ngã về thực tại.
Thế nhưng mỗi gặp cô, đều là một khuôn mặt tươi , còn cùng với Tô Diệu và những khác gọi cô là “chị Lan”.
Thậm chí, khi cô tham gia Hiệp hội Tình nguyện của trường, cũng chọn tham gia.
“Chị Lan, chị là thành phố Vân Thủy?” Trong một buổi họp nào đó, cạnh cô, hạ giọng hỏi cô.
“Ừm.”
Nơi sinh căn cước thể đổi, cô cũng từng cảm thấy bất lực về điều .
“Thật trùng hợp, mà đây trông giống bạn chị cũng là thành phố Vân Thủy.”
“Anh gì?” Lâm Nguyệt Lan thờ ơ liếc một cái.
“Chị... đổi tên ?” Anh hỏi với vẻ do dự.
Lâm Nguyệt Lan trầm mặc một lát, khẽ nhếch môi như như : “Phải thì ? Không thì ?”
“...”
Anh hiếm hoi trầm mặc, trong mắt xẹt qua một tia giằng xé: “Những năm nay, vẫn luôn tìm cô .”