tính cách của Phó Lăng Hạc thực sự là như , chỉ cần là thứ thích, thì ai thể ép buộc .
Lời của Tưởng Thầm Ngự thốt , ánh mắt Vân Tranh Phó Lăng Hạc càng thêm phức tạp, trong sự hối xen lẫn chút cảm động.
“Thôi , chị dâu, cho lão đại uống thuốc, lát nữa cơn đau của sẽ giảm bớt. Sau cứ uống thuốc đúng giờ, chú ý ăn uống là .” Tưởng Thầm Ngự , đóng nắp hộp thuốc , động tác nhanh gọn khóa chặt chốt.
Vân Tranh vội vàng gật đầu, “Bác sĩ Tưởng, cảm ơn nhiều lắm, hôm nay phiền chạy một chuyến .”
“Không phiền , chị dâu. Có chuyện gì chị cứ liên hệ trực tiếp với là .”
Tưởng Thầm Ngự khẽ ngẩng đầu, mặt lộ một nụ chút bất lực nhưng đầy ý , khẽ thở dài , “Lão đại cũng , hai kết hôn lâu như mà vẫn cứ giấu giếm chị, chịu dẫn chị mắt chúng .”
Vân Tranh lời của Tưởng Thầm Ngự, đáy mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng nhanh trở bình tĩnh.
“Dạo cả hai chúng đều bận, nhiều thời gian, đợi dịp rảnh rỗi nhất định sẽ tụ họp thật vui vẻ.”
“Vậy thì một lời định nha, chị dâu nhỏ!” Tưởng Thầm Ngự Vân Tranh, lịch sự chào tạm biệt cô, “Thời gian cũng còn sớm nữa, xin phép phiền hai nghỉ ngơi nữa.”
“Được, bác sĩ Tưởng thong thả.” Vân Tranh vốn định đích tiễn , dù Tưởng Thầm Ngự cũng là em của Phó Lăng Hạc.
tay cô vẫn Phó Lăng Hạc nắm chặt như thế , cô chứ!
Sau khi quản gia Phong tiễn Tưởng Thầm Ngự rời , căn phòng chìm sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
Vân Tranh việc gì, bèn bảo quản gia Phong gọi hai nữ giúp việc giúp.
Vân Tranh bảo họ mang nước nóng đến, cô dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trán Phó Lăng Hạc.
Cho uống chút thuốc xong, Vân Tranh bảo mang một bình giữ nhiệt lên, đặt ở tủ đầu giường, nghĩ bụng lát nữa Phó Lăng Hạc nếu tỉnh dậy uống nước cũng tiện hơn.
Sắp xếp xong xuôi việc, Vân Tranh liền bảo họ về phòng ngủ.
Đêm dần về khuya, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn của Phó Lăng Hạc.
Vân Tranh bên giường Phó Lăng Hạc đang ngủ, chút thất thần, hồi tưởng những gì xảy trong ngày, cảm giác tội dâng lên trong lòng.
Giá như lúc đó cô ngăn cản một chút, để ăn đồ cay nóng như , chịu đựng cơn đau .
Vân Tranh cứ thế lặng lẽ bên giường canh chừng …
Phó Lăng Hạc mãi đến nửa đêm mới từ từ tỉnh , chỉ cảm thấy cơn đau dày giảm nhiều, nhưng vẫn còn chút sức lực nào.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-mot-chut-di-thai-tu-gia-kinh-thanh-cui-dau-du-do-co-vo-nho-mem-yeu/chuong-63.html.]
Anh theo bản năng đầu, liền thấy Vân Tranh đang gục đầu bên giường, bàn tay mềm mại của cô vẫn nắm chặt.
Ánh trăng xuyên qua tấm rèm voan mỏng, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Vân Tranh, phác họa nên đường nét tinh xảo của cô.
Phó Lăng Hạc vội vàng buông tay , nhẹ nhàng xuống giường, bế Vân Tranh đặt lên giường.
Có lẽ động tác của Phó Lăng Hạc quá nhẹ nhàng, hoặc lẽ Vân Tranh quá mệt mỏi, cô ngủ say, thậm chí hề tỉnh giấc.
Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Vân Tranh, tự rót một cốc nước ấm uống xong mới bên cạnh cô.
Nhìn khuôn mặt ngủ say tĩnh lặng của Vân Tranh, Phó Lăng Hạc chỉ cảm thấy cả trái tim như lấp đầy.
Phó Lăng Hạc mơ hồ nhớ rằng khi sắp xếp xong công việc cho trợ lý Kỳ trong thư phòng, dày chút khó chịu, liền về lầu nghỉ ngơi.
Những chuyện đó còn ấn tượng gì nữa, chỉ mơ màng thấy giọng lo lắng của Vân Tranh.
Khi tỉnh dậy, thấy Vân Tranh ngủ gục bên giường.
Anh cũng là Vân Tranh chăm sóc cả đêm.
Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng dịch về phía Vân Tranh, đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trán cô.
Anh nâng tay cẩn thận sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tranh, cảm giác ấm áp truyền đến, mới dám tin đây là sự thật.
À… thế nào nhỉ? Động tác của Phó tổng đúng là đầy vẻ lén lút!
Kết hôn lâu như , đây vẫn là đầu tiên và Vân Tranh cùng một chiếc giường, Phó Lăng Hạc luôn cảm thấy tất cả những điều chỉ là ảo ảnh, quá chân thật!
--- Chương 43 ---
Bạn những điều nên !
Không từ lúc nào, phía chân trời dần ửng sáng, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa kéo chặt, chiếu thẳng mặt Vân Tranh.
Vân Tranh từ từ tỉnh giấc trong ánh sáng mờ ảo, cô mơ màng mở mắt, đưa tay khẽ che , nhưng cảm thấy chẳng tác dụng gì.
Cô bực bội lưng với hướng ánh sáng chiếu , rúc sâu trong chăn.
Tay Vân Tranh lệch chút nào, đặt ngay tám múi cơ bụng săn chắc của Phó Lăng Hạc.
Cô tỉnh dậy, còn mơ mơ màng màng, đó là thứ gì, chỉ cảm thấy sờ khá êm, liền theo bản năng khẽ nhéo một cái.
Hơn nữa, hôm nay chiếc chăn của cô cũng ấm áp lạ thường, phía bên cô thậm chí còn ấm hơn cả phía cô đang .