Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:35:00
Lượt xem: 0
Tôi nhìn Tú tự dưng cảm giác cực kỳ hồi hộp giống như câu hỏi vừa rồi của Dũng có liên quan đến tôi thì phải ,nên tôi rất mong chờ vào câu trả lời của Tú lúc này…Chỉ là thấy Tú hừ nhẹ một tiếng rồi đi đến gần Dũng, một tay dứt khoát nắm chặt cổ áo của Dũng sau đó lạnh giọng trả lời
-Mày nên nhớ mọi chuyện có ngày hôm nay là do mày tự chuốc lấy chứ ko phải tao? mày có nhớ lần đó mày đã thề với tao như thế nào không? Là tại mày thất hứa trước nên đừng trách tao tại sao lại dồn mày vào bước đường hôm nay.
-Mày giỏi lắm tao thua mày rồi đó Tú, tao ko ngờ lại có một ngày tao lại rơi vào cái bẫy của mày thế này. M.ẹ kiếp!
-Nếu mày ko sống sai với người phụ nữ của thằng Tú này thì tao cũng chả rảnh mà quan tâm tới một thằng như mày đâu.
Tú buôg tay lạnh lùng hất mạnh người Dũng ra vẻ mặt tỏ ra rất hổ báo rồi lớn tiếng như kiểu ra lệnh
-Tao cho mày một tuần để trả lại số tiền đã vay, nếu tới đó ko chịu trả thì người thân ć́ủa mày và mày ko yên với bọn tao đâu.
Tú nói xong liền quay lưng dứt khoát rời đi ko chút nhân nhượng, bỏ mặt lại ba con người đó đang rơi vào trạng thái hoảng loạn cùng cực.
Thấy Tú đi ra, tôi liền quay mặt nhanh ra ngoài giả vờ như kiểu nãy giờ mình chỉ đứng đợi chú ấy thôi chứ ko phải kiểu tò mò.
Tú đi đến trước mặt tôi sau đó đứng lại , chú ấy nhìn tôi nhẹ giọng nói
-Đi thôi tôi đưa chị về
Tôi nhìn Tú ngơ ngác hỏi
--Về đâu?
--Nhà tôi
--Nhưng tôi thấy ko tiện cho lắm đâu, thôi để tôi thuê khách sạn ở là được rồi.
--Chị sao cũng được nhưng tôi ko muốn con tôi phải chịu khổ cùng chị nửa.
Tôi nhìn Tú trong lòng giật mình thon thót khi nghe câu nói đó. Lập tức lắp bắp hỏi lại
--Ai là con của chú mà chú nhận bừa vậy chứ?
--Nếu chị ko muốn đi vậy thôi tôi đưa Bo đi trước vậy?
Tôi đơ người câm nín còn Tú nói xong liền kéo theo chiếc vali của tôi rồi bước đi thẳng làm tôi chỉ biết á khẩu rồi lật đật chạy theo sau
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-92.html.]
Lúc này Tú đã lên xe rồi thấy tôi đi tới Tú có vẻ hài lòng liền ra lệnh cho một người thằng đang đứng kế bên xe mở cửa ghế phụ cho tôi vào ngồi nhưng tôi ko vào mà nhìn xuống phía sau thấy cuBo đang nằm ngủ cạnh bên là cô gái tên Hương nên tôi liền nói
-Cho tôi xuống ghế sau ngồi với con tôi đi, tôi ko quen ngồi ghế trước.
Cô gái đó nhìn tôi rồi mỉm cười trả lời
-Chị Lam cứ ngồi đi, em ngồi dưới này được rồi ạ.
Lần này Tú nhìn tôi, hai hàng lông mày nhíu ch́ặt ý ko hài lòng chú ấy nhìn lên gương chiếu hậu sau đó nói
--Chị lên ngồi đi
Thấy ko thể từ chối tiếp tôi đành miễn cưỡng leo lên xe ngồi, đúng lúc này Tú lại mở cửa đi xuống xe tôi tò mò nhìn theo thì ra Tú đi lại ghế sau nhẹ nhàng bế cuBo vào lòng rồi đưa con trở lại cho tôi để tôi được yên tâm.
Vì hành động này của Tú mà tôi cảm thấy hình như từng ấy năm sống trên đời chỉ duy nhất một người hiểu tâm tư của tôi đó là Tú thì phải. Bất chợt tôi cảm động hai mắt hướng nhìn Tú ngân ngấn nước, cảm xúc đột nhiên vỡ òa vì cõi lòng tự nhiên thấy ấm áp kỳ lạ.
Xe từ từ chuyển bánh, hai chiếc môtô phân khối lớn cũng ch́ạy theo sau mang tôi và cuBo rời khỏi căn nhà mà tôi đã từng xem là thân thuộc ấy, có chút tiếc nuối, có chút vấn vương nhưng sau cùng lại mang đầy trong mình nỗi thất vọng.
Xe chạy được khoảng nửa tiếng liền dừng ĺại trước cổng rào của một căn biệt thự thật lớn, tôi cũng mở mắt hết cở ra nhìn, trong lòng cứ trầm trồ ko biết Tú làm công việc gì mà lại giàu có đến như vậy nhưng đến khi Tú bảo tôi ngồi yên trong xe đợi Tú và mọi người đi vào trong tôi mới hiểu suy nghĩ của tôi ko chính xác rồi.
Tôi ngồi đợi một lúc khi Bo cựa mình tỉnh giấc thì mới thấy Tú đi bộ ra, mặt Tú nghiêm túc đến lạ nhưng khi bước lên xe thấy Bo đang ngồi trên đùi tôi thì cơ mặt Tú đã giãn ra độ vài phần. Tú vui vẻ xoa đầu Bo rồi chuẩn bị nổ máy xe rời đi.
Thấy thế tôi liền buộc miệng hỏi
--Bây giờ chú đưa chúng tôi đi đâu?
--Về nhà?
--Nhưng tôi làm gì có nhà mà về? mà nhà này chẳng phải nhà của chú sau?
Lần này Tú nghe tôi nói xong chú ấy liền bật cười thật to, to đến nỗi Bo bị giật mình mà ôm chầm lấy tôi vì sợ, thấy vậy Tú liền im lại sau đó cười nửa miệng trả lời
--Vậy nếu như tôi ko có biệt thự như vậy thì chị ko đi theo tôi đúng ko?
--Ko phải ý tôi ko phải thế?
--Vậy ý chị là như thế nào?