Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:10:26
Lượt xem: 0
Thấy tôi vừa chỉ tay vừa hét lên, mọi người xung quanh cũng theo hướng tay tôi mà nhìn thẳng, chẳng biết họ có thấy anh không chứ tôi thì thấy rõ mồn một, anh ngồi đấy vẫn mặc độc một cái quần, hai chân anh lủng lẳng ánh mắt anh nhìn tôi kỳ dị. Đêm khuya thanh vắng, lại bị tôi hù mọi người do sợ hãi nên 3 giò 4 cẳng chạy một mạch về tán lạng hết, chỉ còn vài người trong đội mai táng là ở lại, họ an ủi, khuyên tôi bình tĩnh để chấp nhận sự thật. Để Quân ra đi được siêu thoát cũng như để họ làm nhiệm vụ.
Nhưng họ càng khuyên tôi càng không chấp nhận được sự thật nên cứ giãy nãy không cho họ chôn chồng mình. Mãi một lúc sau đồng hồ điểm 00h, bóng Quân tan dần, tôi cũng ngất đi luôn. …
Đám tang anh vừa xong qua hai hôm sau tôi liền nhận được cuộc gọi của út Tú, chú ấy báo với tôi rằng dù sao Quân cũng đã chôn cất xong nên chú ấy sẽ không về nữa, đợi sang năm đủ 3 năm hết hợp đồng rồi về một thể, tôi nghĩ vậy cũng được nên không ý kiến gì, chỉ dặn dò chú ấy nhớ giữ sức khỏe.
Sau đám tang dạo gần đây cơ thể tôi lạ lắm, chẳng thèm ăn uống gì cả, lại hay muốn buồn nôn. Bị mấy lần như thế khi tôi ăn nên tôi hơi ngờ vực về bản thân mình, thầm nói chẳng lẽ nào. Suy nghĩ thế....tôi như mừng rỡ vội vào nhà múc chén cơm ăn lót dạ ngon lành rồi dắt con xe ra chạy thẳng một mạch đến hiệu thuốc tây mua liền 2 que thử thai....
....Về đến nhà tôi cũng không vội thử, định rằng đợi đến sáng hôm sau thử cho chính xác hơn, và cũng vì hôm nay là ngày mở cửa mã của anh nên tôi bận tối mặt đến 8h tối mới dọn dẹp xong, nhưng không ngờ tôi vừa quay lưng lên bàn thờ của anh định thắp cây hương cho anh thì chợt tôi thấy một con bướm trắng toát bay vào, cái này thì theo tục lệ ở đây tôi có nghe nói rằng người c.h.ế.t sau 3 ngày hồn thư của họ sẽ bay về nhà, nếu hợp với người nào sẽ nhập vào người đấy, và người bị nhập sẽ phát điên lên, bởi vậy lúc ba nắm cơm cúng trong đầu khi người mất chưa cho vào hòm thường cúng xong người nhà phải đem đi cất, phòng xui rủi có người bị nhập lấy đem đốt cho uống vào sẽ tỉnh lại.
... Bướm bay vòng vòng sau đó bay ra ngoài, một lúc sau tôi cũng tắt đèn rồi đi vào phòng lên giường nằm ngủ, thường thì tôi khó ngủ lắm vào phòng vậy đó chớ có khi đến nửa đêm mới ngủ, kỳ lạ sao hôm nay mới nhắm mắt cơ thể như lơ lửng trên không rồi, bỗng bên ngoài tôi nghe tiếng gõ cửa,
Cốc....cốc
Cốc ...cốc.....cốc.....
Cốc....cốc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-8.html.]
Tôi nghe rõ ràng ba tiếng gõ cửa như thế, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ, tự dưng trong lòng tôi hơi d.a.o động chồng thì mới mất, đêm hôm khuya khắc tôi tự hỏi tại sao có người lại gõ cửa. Tôi hơi lo nhưng ý thức tôi lại lật đật leo xuống xỏ đôi dép vào chân, tay với lấy cái đèn bin đi nhè nhẹ ra ngoài, định với tay mở cửa rồi ai ngờ giọng nói bên ngoài nhỏ nhẹ vang lên, động tác tay tôi cũng ngừng lại, mà khoan đã, giọng nói này giống của của chồng tôi.
_Em đừng mở cửa vì anh không vào nhà được, anh lạnh lắm, em ra rước anh về nhà đi...
....Tôi nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa âm u lạnh lẽo vang trong đêm khuya thanh vắng càng làm cho tôi lạnh hết cả người. Dù là anh, nhưng tôi biết anh đã mất nên cũng sợ lắm
Tay tôi vịn cửa không vội mở mà hỏi lại
-Anh Quân đúng không? Sao anh không vào nhà được hả? Bài vị anh đều ở trong nhà mà?
_Anh không về nhà được, hồn anh còn vất vưởng ngoài biển, em ra rước anh về với, anh lạnh lắm.....anh đói lắm Lam ơi......ơi......ơi.....
............
...Tiếng anh kêu tên tôi vừa u uất vừa man rợ trong đêm làm tôi đã sợ càng thêm sợ, rồi tôi còn nghe tiếng gió hú, tiếng bên ngoài cánh cửa có người đập dồn dập...
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, hít một hơi tôi lấy lại tinh thần….Nhìn quanh phòng, căn phòng im lìm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tiếng nói ấy vẫn vang trong đầu tôi.
Giấc mơ chân thực đến mức giờ đây tôi mường tượng lại thôi mà vẫn còn sợ nhịp tim tôi cứ đập loạn xạ trong lồng ngực. Tôi trằn trọc nghĩ mãi đến lời Quân nói trong giấc mơ vừa rồi mà tôi không thể nào ngủ được nữa cứ thế tôi thức luôn đến sáng.