Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:14:35
Lượt xem: 0

Dũng nghe tôi trình bày anh tỏ ra lo lắng cho Bo lắm rồi khi nghe tôi nói Bo cần m.á.u thì anh cũng liền đi xét nghiệm thử xem trùng nhóm m.á.u với Bo ko? Vì anh cũng nói cho tôi tôi biết là từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đi viện nên cũng ko biết mình thuộc nhóm m.á.u nào, coi như là ăn may đi, nếu chung nhóm với Bo thì anh sẽ hiến m.á.u để cứu lấy con còn tôi thì khỏi nói nữa vì tôi thuộc nhóm m.á.u khác nên đâu thể nào cho con tôi được.

Dũng đi xét nghiệm xong trên tay anh còn cầm bông băng di ra tôi định hỏi anh nhóm m.á.u gì nhưng anh đã nói trước rằng bác sĩ chưa cho kết quả

Vậy là ngồi đợi tôi và anh cùng trông ngóng đợi kết quả thế nào, tôi đi đi lại lại trong lòng rối như tơ vò, còn Dũng thì cầm điện thoại gọi cho ai đó nói chuyện cả buổi. Tôi lúc này đâu còn tâm trạng để quan tâm anh nói gì với ai, chỉ là hơi tủi thân vì tôi ko cảm thấy anh sốt xoắn gì đối với Bo...Được một lúc thì cửa phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra...Cô y tá bước ra ngoài rồi nhanh chóng thông báo

với tôi

-Thằng bé thiếu m.á.u rồi đang yếu đi, người nhà ai trùng nhóm m.á.u của bé thì đi theo tôi vào trong...Nhanh lên còn kịp.

Tôi đang ko biết trả lời thế nào nghe con yếu đi tôi càng suy sụp chỉ biết rớt nước mắt, hoảng quá chẳng biết tính sau nên tôi lập tức quỳ xuống níu lấy cánh tay cô ta rồi yếu ớt van xin

-Chị ơi...Chị làm ơn cứu dùm con em đi chị..thằng bé còn nhỏ chẳng biết gì đâu. Chị ơi e năn nỉ chị. Chị cứu con em mà chị

-Cái cô này. Mau tìm người chung nhóm m.á.u với thằng bé đi ko lo mà ở đó khóc với lóc thì được gì?

Cô y tá hơi bực nên quát lại tôi

Lúc đó tôi mất bình tĩnh rồi chỉ còn biết nấc lên may mà Dũng đi lại đỡ tôi đứng dậy xong anh đi lại nói gì đó với cô ấy nên cô ấy không thái độ gì với tôi nữa .

Dũng ôm tôi rồi vỗ vỗ lưng tôi an ủi. Anh nói

-Em nín đi, con sẽ không sao mà.

Tôi vùi đầu vào lòng Dũng, bất lực nấc lên

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-75.html.]

-Em sợ quá, anh ơi Bo sẽ không sao đúng không?

-Ừ con sẽ không sao. Em yên tâm đi.

Ngay giây phút này,bất ngờ từ phía sau lưng tôi một giọng nói quen thuộc cất lên khiến cho tôi không khỏi giật mình vội vàng quay lại.

"Tôi trùng nhóm m.á.u với thằng bé để tôi thử...

Cô y tá trên môi lộ ra ý cười khi thấy có người hiến m.á.u rồi nhanh chóng trả lời lại

"Vậy được rồi...Cậu đi theo tôi.

Từ khi Tú bước vào bệnh viện cho tới khi Tú đi theo bác sĩ vào trong phòng tôi để ý chưa một lần Tú nhìn đến tôi dù chỉ một lần nào cả một cái liếc mắt cũng không hề có.

Tôi khá bất ngờ khi gặp Tú nên chỉ đứng im bất động một chỗ tay chân luống cuống chẳng biết phải làm gì tiếp theo nhưng cũng thật lòng Tú đến lúc này tôi lại mừng lắm như vớ được vàng vậy đó, vì Tú đến có nghĩa cu Bo được cứu rồi chẳng tại sao cả vì Bo là con ruột của Tú mà.

Thấy tôi cứ đứng mãi nhìn theo hướng Tú đi, Dũng liền tằng hắng một tiếng làm tôi giật mình quay sang nhìn anh sau đó anh đưa tay anh lên kéo tay tôi ý bảo ngồi xuống cùng anh rồi anh nói

-Em bất ngờ vì Tú đến đúng Ko?

Tôi ko trả lời anh mà chỉ gật đầu

-Vì anh biết chỉ có Tú mới cứu được Bo thôi, chuyện người lớn sao cũng được còn Bo thì ko có lỗi. Anh cũng là ba của Bo, anh ko muốn con mình xảy ra chuyện gì cả nên anh mới gọi Tú đến đây.

Nghe Dũng nói tôi bỗng dưng xúc động liền ngả đầu tựa vào vai anh. Cảm xúc như tảng đá đang đè nặng trong lòng được tháo gỡ. Dù bên ngoài Dũng có làm điều gì sai trái đối với tôi cũng được miễn sao khi nghe anh nói ra câu đó tôi điều xóa bỏ tất cả mà ko phiền hà bất cứ điều gì về anh cả. Chúng tôi là vợ chồng,là một gia đình tôi ko muốn vì những nghi ngờ vô lý mà đạp đổ tất cả, đối với Tú cũng vậy tuy Bo là con ruột của Tú nhưng tôi lại chẳng là gì, hai người dưng mãi mãi vẫn chỉ là người dưng ko thể nào thay đổi gì được nữa cả...

Tôi và Dũng tiếp tục ngồi chờ khoảng ba tiếng thì bác sĩ ra thông báo ca phẫu thuật của con tôi Tú công tốt đẹp nhưng do mới phẫu thuật Bo còn yếu đang trong phòng hồi sức ko được vào thăm phải đợi thêm hai tiếng sau mới cho gặp nên chúng tôi phải tiếp tục đợi, nhưng dù sao bây giờ biết Bo bình an rồi nên tôi cũng yên tâm một chút tâm trạng cũng vì thế mà như trút đi được gánh nặng trong lòng.

Loading...