Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:14:13
Lượt xem: 0
....Anh vẫn vậy, vẫn phong độ như lần đầu tiên tôi gặp, khi thấy tôi tỉnh, anh là người bước đến bên giường tôi đầu tiên…Anh ân cần hỏi tôi đã khoẻ chưa, có đói không anh mua đồ ăn đem lên...Tôi vì nhớ đến vụ ảnh sex phần vì sợ hãi , phần thêm xấu hổ với anh nên cứ im lặng chẳng nói lời nào...chắc Dũng hiểu nên anh đưa tay anh xuống nắm lấy bàn tay tôi rồi anh khẽ nói
"Em yên tâm đi chuyện mấy tấm ảnh của em anh đã cho người gỡ xuống rồi…Bây giờ em chỉ cần dưỡng cho mau chóng hết bệnh rồi về nhà nghe chưa. Ba em cực với em mấy hôm nay rồi đó..
...Tôi nhìn Dũng ngỏ lời cảm ơn anh xong nhìn sang ba tôi, ông cũng nhìn lại tôi rồi nở nụ cười hiền...Đúng như lời Dũng nói, mấy ngày nay thấy ba tôi mệt mỏi quá rồi,gương mặt cũng trở nên hốc hác… Tôi tự nhìn lại bản thân mình, đứa con gái như tôi đúng thật là sao chổi mà, đi đến đâu là luyên lụy người khác đến đó...
Sau 3 ngày tiếp theo do thấy tôi đã khoẻ nên ba xin cho tôi xuất viện về nhà cho thoải mái tinh thần…Về đến nhà đúng là khoẻ thiệt ko ồn ào bức bách như trong viện.
Tôi về nhà vì chưa đi được nên ba tôi mua cho tôi một chiếc xe lăn để di chuyển cho thuận tiện, rồi thỉnh thoảng Dũng cũng có ghé nói chuyện rồi đưa tôi đi dạo tôi cũng vui vẻ hơn và càng ngày càng thân thiết với anh hơn..
Thật ra mà nói so với Tú có lẽ Dũng ko đẹp trai hơn chú ấy nhưng tính tình thì ngược lại Tú càng lạnh lùng bao nhiêu Dũng càng trái ngược bấy nhjêu…Dũng hiền và ngọt ngào lại tâm lý lắm ko nói đến chuyện yêu đương nhưng so với cách anh quan tâm tôi thì tôi cảm nhận một điều rằng anh rất sâu sắc, ví dụ như đợt ảnh sex tôi tràn lan trên mạng, nghe ba tôi nói anh đã dùng tiền bạc và các mối quan hệ của mình để giúp tôi dập tắt cơn bão mạng đó…Dũng có thể nói là hiểu tôi và âm thầm giúp tôi cũng rất nhiều..
Sau 2 tháng trôi qua chân tôi đã dần đi lại được, tuy ko nhanh nhẹn hơn ban đầu nhưng nói chung đi lại cũng thuận tiện hơn...Còn một điều nữa tôi ko ngờ tới rằng sau cái đêm đó với Tú, do nhiều chuyện ập đến tôi ko phòng ngừa nên cách đây một tuần tôi phát hiện ra mình có thai...Tới khi tôi đi siêu âm thai đã được 10 tuần rồi có điều bác sĩ nói do lần tôi mổ chân có sử dụng nhiều thuốc kháng sinh với giảm đau có thể gây hại cho thai nhi nên họ khuyên tôi tốt nhất nên bỏ thai vì sợ sinh bé ra có thể bị ảnh hưởng rất lớn….Sau khi khám xong thật sự mà nói tôi rất đau đớn vì lần trước tôi đã mất con một lần rồi nên lần này dù yêu hay ko, có chồng hay ko có nhưng con nhất định tôi phải giữ lại cho bằng mọi giá...
Chuyện tôi có thai thì tất nhiên tôi ko giấu diếm gì ba tôi hết tôi kể rõ ngọn ngành cho ba biết luôn…May mắn thay ba tôi là người rất hiểu chuyện với lối sống của ông rất thoáng nên khi biết tin ông chỉ an ủi tôi chớ ko trách mắng điều gì, ngược lại ông còn khuyên tôi cố gắng vui vẻ lên để cháu ông phát triển mạnh, dù thế nào ông cũng ko muốn tôi bỏ thai…Vì theo quan niệm của ba là nhà càng đông càng vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-63.html.]
Tôi vẫn cứ suy nghĩ sau này sẽ cố gắng làm mẹ đơn thân suốt đời ko bao giờ lấy chồng nữa nhưng đời thì thường ko như tôi tính.
Sáng sớm ba tôi vừa ra khỏi nhà qua cửa hàng thì trưa tôi có điện thoại…Tôi nhìn số là số điện thoại của bên cửa hàng nên liền bắt máy
"alo?
Giọng nữ bên kia gấp gáp
"Chị Lam đang nghe phải ko chị?
"Đúng rồi! có gì ko em?
"Dạ chị qua bệnh viện gấp nha chị...chú Lâm( tên ba tôi) mới ngất tụi em đưa qua bệnh viện rồi chị ơi chị qua liền nha chị...?
Cúp điện thoại, cả người tôi run lên trong lòng dấy lên nỗi bất an lo lắng khôn nguôi, nên vì thế mà cứ đứng im loay hoay mãi chẳng biết mình phải làm gì, cuối cùng khi thật bình tĩnh lại tôi mới hốt hoảng dù chân còn hơi đau nhưng tôi vẫn cố gắng vội vàng đi cà nhắc ra ngoài, cẩn thận khóa tất cả cửa lại rồi bắt một chiếc taxi qua đến bệnh viện