Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:12:19
Lượt xem: 0
_Đúng là tao biết xem bói nhưng tao đã bỏ nghề lâu rồi với lại tao ko mắc mới gì mà hại thằng Quân cả…Mày tin hay không thì tùy mày giờ tao có việc rồi thả tao ra đi...?
Chú út làm dữ với Tú xong tôi thấy Tú cũng nháy mắt ra hiệu với đồng bọn của Tú thả người, chú út được thả liền nhìn Tú bằng nửa con mắt bực tức đi một hơi ra đường lớn tôi nghe có vẻ ko được thuyết phục cho lắm trước cách xử lý của Tú liền hỏi
_Vậy là sao chú? lúc thì chú nói chú út là kẻ yểm anh Quân giờ lại thả ra dễ dàng là thế nào? Ko phải uổng công nãy giờ chúng ta chờ đợi ở đây sao?
Tú nge tôi hỏi chưa kịp trả lời thì tôi đã nghe cô Sáu chen nói vào, mà hình như tôi thấy ko phải lúc này Tú chưa kịp trả lời tôi mà là chú ấy ko trả lời luôn thì phải
_Ừ con Lam nói đúng đó Tú con biết được người yểm thằng Quân đáng lẽ phải xử cho ra lẽ chứ? sao để nó đi ngang nhiên vậy trời tao thấy mà tức hen thằng út coi vậy mà ác quá tụi bây...
Tú im lặng nghe cô Sáu nói hết, chú ấy chỉ liếc nhìn một cái xong quay sang nói với tôi giọng nói ko lớn ko nhỏ nhưng cực kỳ lạnh lẽo đủ cho tất cả những ai đang đứng đây nghe rõ
_Chị theo tôi đi về được rồi còn chuyện khác ko cần quan tâm tới,còn ai hại anh tôi nhất định tôi sẽ ko để họ được sống thanh thản đến cuối đời đâu chị cứ yên tâm mà con nói đúng ko Cô Sáu...?
Cô Sáu nghe Tú hỏi tới tôi nghe giọng cô có chút ấp úng gương mặt chợt biến sắc hẳn run run mãi mới thốt ra Tú lời
_ờ...ờ...đúng...con
Dù là tôi còn thắc mắc tại sao Tú lúc nói vầy lúc nói khác, nhưng có một chuyện làm tôi ngạc nhiên là tại sao Tú lại biết chú út là thầy bói trong khi tôi ở đây rất lâu chẳng nghe nói gì tới hết là sao mà cái ông chú út hôm nay tôi để ý kỷ, chú ấy cao to người ,đầu hói chỉ lưa thưa vài sợi tóc, nhưng hàm râu quai nón thì rất là rậm rạp luôn trông có vẻ rất dữ dằn…Nhưng lúc này tôi có muốn hỏi gì Tú cũng ko cho tôi cơ hội nào hỏi tiếp liền kéo tay tôi đi về tôi đành phải nghe theo chớ sao được thôi thì dù sao chú ấy cũng là em ruột của Quân, dù gì giao việc tìm người hại Quân cho chú ấy có lẽ cũng đúng thôi
Tú kéo tôi đi được một đoạn ngắn đến ngay chỗ bụi cây dâm bụt liền dừng lại rồi kéo mạnh tôi vào bụi cây mà do Tú kéo mạnh quá với bị bất ngờ tôi mất thăng bằng ngã nhào vô lòng Tú, mặt tôi đập mạnh vào n.g.ự.c chú…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-37.html.]
Khoảnh khắc đụng chạm này vô thức khiến tôi bối rối mặt đỏ bừng bừng vì ko chuẩn bị kịp liền hoảng hốt đẩy Tú ra, ai ngờ tay tôi vừa đẩy tay Tú liền vòng sau lưng kéo ngược tôi vào lòng chú ấy một tay bịt miệng tôi lại ko cho tôi nói, giọng chú nhỏ nhẹ bên tai tôi..
_Chị im lặng đi nhìn đằng trước kìa..?
Tôi ở trong lòng Tú cảm giác rất mất tự nhiên lại ngửi được mùi nước hoa trà nữa, thơm thật sự thơm khó cưỡng lại được luôn. Tôi sững người ko ngờ một con người khi nóng tính cộc cằn bao nhiêu trên người lại mang mùi hương nhẹ nhàng trái ngược bấy nhiêu..à mà quên Tú vừa nói gì vậy chứ? mãi suy nghĩ bâng quơ mà tôi quên rồi đành gỡ tay Tú ra hỏi lại
_Chú nói gì?
_Chị nhìn đi…
Tú chỉ tay phía trước cho tôi nhìn theo..Ở đây tới đó cũng không xa nên tôi thấy rất rõ…là cô Sáu nãy giờ cô Sáu ko về, cô đi đi lại lại ngay chỗ lúc nãy tôi đứng rồi khom xuống nhìn xung quanh, lát sau cô nhặt cây đinh lên rồi ngó nghiêng nhìn xung quanh với ánh mắt láo liên. Bên dưới cái tay của cô không một hành động thừa bỏ cây đinh luôn vào túi...
Tôi chăm chú dõi theo cô Sáu ko rời mắt từ đoạn cô nhặt cây đinh bỏ vào túi rồi cô đi về ra sau đi đường nào đều ko qua khỏi cặp mắt tôi, tôi cũng có nghi ngờ cô chính là người yểm Quân nhưng lý do tại sao cô làm vậy thì tôi ko biết, vì theo tôi nghĩ khi chồng tôi còn sống cô với anh rất thân, ko lý nào cô Sáu lại hại anh được. Suy nghĩ nhiều quá với thêm có lẽ hôm bữa mất m.á.u hơi nhiều nên Tú ra mấy hôm nay tôi cứ nhức đầu rồi chóng mặt suốt. Tôi đưa tay lên xoa xoa cho đỡ gương mặt nhăn nhó đến khó chịu. Bên cạnh có lẽ thấy tôi như vậy Tú liền quay sang nhìn tôi chăm chăm rồi chú ấy hỏi
_Chị bị sao thế?
_Tôi không sao, tại suy nghĩ nhiều hơi nhức đầu thôi
_Suy nghĩ chuyện gì?
-Thì chuyện cô Sáu đó!
-Cô Sáu thì làm sao?