Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:12:08
Lượt xem: 0

Tú đi tiến vào nhà để mấy người kia đứng ở ngoài, thấy Tú tôi mới yên tâm liền đi lại gần chú ấy ko đợi chú cũng đang bước đến chỗ tôi, vội vàng tôi hỏi nhỏ

_Tú? mấy người này là ai sao lại đi chung với chú vậy?

Tú nhìn tôi rồi quay lại phía sau nhìn họ, trên miệng hơi nhếch môi cười rồi cũng nhanh chóng tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi

_Chị vào trong thay bộ đồ nào dài tay giữ ấm được thì mặc vào rồi theo tôi đi đến một nơi?

Tôi nghe nói xong có vẻ thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi vì tôi biết chú Tú này nếu đã muốn làm việc gì luôn có chủ ý tính toán trước rồi, giờ có hỏi hay ko đi cũng ko được, dù trong lòng phân vân mơ hồ nhưng tôi vẫn nghe lời mà đi vào trong chuẩn bị....

Tôi đi vào phòng mở tủ lấy một bộ đồ thun màu đen tay dài mặc vào. Thay đồ xong tôi đứng nhìn mình trước gương thầm nhớ lại "cô gái năm đó khi được Quân cưới về cân nặng 55 ký bây giờ đã ốm hơn rất nhiều, vẫn mái tóc dài đen huyền thoại nhưng giờ đây khuôn mặt cô ấy trở nên tiều tụy hẳn…Ngày đó tôi nhớ dù còn nhỏ đã phải cực khổ đi làm đến khi về chung nhà với anh đầu óc tôi vẫn luôn được thoải mái, vì lúc nào cũng được Quân che chở, mới vừa ho hay cảm cúm tí xíu là anh đã lo sốt vó lên rồi.. Bây giờ anh vừa mất mấy tháng, chuyện buồn lại liên tục ập đến một mình tôi đương đầu ko xuể, tôi ngay lúc này gương mặt nhợt nhạt, hai mắt toàn là quầng thâm xuất hiện...Cô gái 25 tuổi Quân từng yêu bây giờ thanh xuân cũng chẳng còn...

Tôi bước đi ra với lòng đầy tâm sự, vẻ mặt cũng ko được thoải mái cho lắm, trong lòng đang rất tò mò ko biết Tú sẽ dẫn tôi đi đâu nữa...Cho đến khi tôi ra đến bên ngoài, chiếc xe hơi đã rời đi, còn ngoài sân chỉ còn Tú và bốn người khác…

Tú nhìn tôi rồi lẳng lặng bỏ tôi đứng như trời trồng với đám người xăm trổ, chú đi thẳng vào nhà cho đến khi trở ra trên tay chú là cái áo khoác của tôi và cái nón…Chú đi lại đưa cho tôi bảo tôi mặc vào rồi đội nón lên đi theo chú....Tôi ngớ người nhận lấy áo và nón từ tay Tú một vị cảm giác rất lạ tự dâng lên, nhất thời tôi ko nghĩ ra là cảm giác gì nhưng vẫn nghe lời Tú răm rắp, giống như kiểu lời chú ấy là mệnh lệnh bắt buộc tôi phải làm theo ko được cãi...

Đám người chúng tôi đi bộ, Tú đi trước tôi đi kế bên và nhóm người kia theo sau...Lúc này đây dù ko biết Tú muốn làm chuyện gì nhưng đoạn đường này đi đâu là tôi biết...Lâu rồi ko đi ra nơi này, cỏ mọc um tùm,dây leo tứ phía lại thêm nhiều đám cỏ xước rất khó đi, dù đã có Tú đi trước dạt hai bên cỏ qua rồi nhưng tôi cẩn thận đến mấy vẫn không khỏi bị trầy chân…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-31.html.]

Ra đến nơi, tôi thoáng sững sờ nhìn phía trước, mắt tôi dán chặt lấy ngôi mộ của chồng tôi rồi tự hỏi vì sao hôm nay lạ quá...Phía sau này là đất của nhà tôi, nên lúc Quân mất chôn cất ở đây tính ra chỉ có một mình, bây giờ ở đâu lại xuất hiện thêm một ngôi mộ nhỏ kế bên, mà ngôi mộ này lại được xây khang trang lắm… Toàn bộ đã được lót đá hoa cương bóng loáng, còn mộ Quân vẫn chỉ là ngôi mộ xi măng được quét phủ đơn điệu bằng một lớp xi măng trắng, nhìn thôi đã đủ làm tôi chạnh lòng…

Mà ko phải do tôi tiếc tiền hay tính toán gì ko lo cho mộ anh chu tất đâu, tại lúc Quân mất xảy ra biết bao việc, rồi bận đi trục hồn anh về xoay qua xoay lại tôi quên bén luôn...

Tú đứng bên đó tôi biết chú ấy đang nhìn tôi nên tôi có chút e ngại, liền nhìn ngó xung quanh… Đúng là thời gian cái gì cũng có thể thay đổi mới chớp mắt mà nơi đây cây cối đã mọc xanh um tùm...Ngay lúc này tự dưng Tú tiến đến chỉ tay ý bảo tôi nhìn qua bên tay ngôi mộ nhỏ rồi Tú nói..

-Nãy giờ chị nghĩ ngôi mộ này của ai?

Tôi nhìn Tú rồi nhìn ngôi mộ lần nữa, vẫn cái cảm giác ko hiểu chuyện gì nên đành trả lời

_Tại sao chú biết tôi đang nghĩ về ngôi mộ này mà hỏi giọng chắc nịch vậy? Mà cũng đúng là tôi có thắc mắc thật , không biết mộ này là của ai, sao lại chôn đất nhà mình?

_Chị đi lại nhìn thử đi rồi biết?

Tôi đứng nhìn một lát rồi cũng tò mò đi lại xem thử, ngôi mộ này có vẻ còn mất mới vì tôi thấy xung quanh đây còn dấu vết của lớp đất đã được đào lên, tôi nhìn xung quanh rồi mắt dừng ở tấm bia mộ

__Bé Hà Minh Quân

_______Mất ngày */...tháng */ năm...

Loading...