Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:12:05
Lượt xem: 1
Tú lúc này chắc là bị tôi làm giật mình nên chú ấy liền nhíu mày rồi mở mắt ra, thấy tôi đang cầm tay chú, chú liền nghi hoặc giật lại nhưng tôi đâu có vừa gằn tay chú ấy lại giữ chặt xong tôi mới nói
_Chú để im chị băng lại cho, nghỉ sao để tay bị vầy mà ko băng lại m.á.u chảy một lúc nữa là đi chầu ông bà luôn giờ…Thấy chưa nền gạch toàn là m.á.u của chú ko ấy?
Tú cau mày nhìn tôi rồi lại nhìn xuống nền gạch rồi im lặng, bàn tay ko còn nhúc nhích nữa…Tôi thấy vậy biết chú ko cự tuyệt nên lập tức lấy chai nước rửa nhỏ vào bàn tay chú rửa sạch m.á.u bẩn… Chắc đau nên tôi thấy Tú có chút nhíu mày nhưng bàn tay vẫn để im cho tôi làm.
Tôi rửa xong liền lấy cuộn vải y tế cẩn thận quấn mấy vòng băng tay chú lại xong xuôi thấy Tú quả tạm ổn Tú liền rút tay lại..
Tôi bĩu môi tò mò nên hỏi
_Chú bị ai ché.m hả?
_Chị nhiều chuyện quá, khoẻ chưa? để tôi đi xuống mua gì đem lên cho chị ăn?
_Ừ nhắc mới nhớ chị cũng đang đói mà đừng mua cháo nha, mua cơm đi chị cũng khỏe rồi… Chiều xin xuất viện về nhà đi ở đây ngột ngạt quá...
Tú nghe xong ko nói gì nữa chú ấy đi vội toilet rửa mặt rồi 1 mạch đi thẳng ra ngoài..Tú đi rồi tôi liền vao toilet vệ sinh cá nhân rồi ra trở lại giường nằm xuống tuy bên ngoài tôi xem ra như ổn rồi nhưng bên dưới cũng còn ra dịch rất nhiều với lại cũng đau vùng dưới lắm mà ở lại nằm tiếp thật ra tôi ko có can đảm từ nhỏ tôi đã học cách sống một mình trải qua bao nhiêu việc rồi nên tôi ko cần mình phải yếu đuối nửa nằm đây chỉ tổ làm tôi nhớ lại sự việc đau lòng thôi,về nhà có khi lại thoải mái…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-29.html.]
Nghĩ vậy nên khi Tú mua cơm vào tôi liền nhờ chú ấy xin cho tôi về với thanh toán tiền viện phí luôn...
Cuối cùng đến 2h chiều tôi cũng được ra viện vì tôi cũng còn yếu nên Tú gọi một chiếc taxi cho tôi, còn chú ấy đi xe máy về..Taxi chở tôi về đến nhà cũng là lúc chú ấy về đến...Tú trả tiền xong rồi phụ tôi xách đồ vào nhà.
Về lại ngôi nhà của chính mình thật sự tôi thấy thoải mái lắm không bức bách như ở trong viện, tôi đi chậm lại ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh chợt sực nhớ ra một chuyện lập tức hỏi Tú
_Chú út con Chi đâu rồi sao ko thấy ở nhà?
Tú tay đang xách túi đồ tôi đi vào phòng, nghe tôi hỏi chú cũng ko để tâm vừa đi vừa buông ra câu trả lời nhẹ tênh
_Bị tôi đuổi rồi!!!
Tôi bất ngờ tính hỏi tại sao nó bị đuổi, chẳng lẽ vì chuyện của tôi mà Tú đuổi nó, nhưng nhìn cái mặt nghiêm nghị của Tú lúc này tôi nghĩ tốt nhất im lặng lại thì hơn dù gì đã là chủ ý của chú ấy rồi mà con Chị bị đuổi cũng tốt tôi ưa nó hết nỗi rồi vì dù vô tình hay cố ý cũng vậy tôi ko thể chấp nhận sống chung với cái loại nó được…
Có khi bây giờ mà gặp lại nó tôi còn lao vào đánh nó một trận rồi bắt nó giao cho công an luôn ấy. Nhưng thôi, tôi nghĩ cũng một phần lỗi ở do tôi. Nếu tôi không nhìn Tú ra Quân, không làm điều xấu hổ đó với Tú thì có lẽ con Chi nó cũng không đánh tôi đâu.
Lúc sau út Tú lên xe đi mất chỉ còn tôi ở nhà một mình, thấy buồn tôi đi lên nhà trước lao dọn bàn thờ của Quân rồi ngồi đó thủ thỉ trước di ảnh của anh đại loại như tôi xin lỗi anh chuyện không giữ được con của chúng tôi…Tôi mong anh tha thứ...
Tôi về nhà được mấy hôm liền cô Sáu hàng xóm mới qua thăm, nhìn mặt cô khi gặp tôi có vẻ ngại ngùng lắm, còn tôi tôi thấy cô qua cũng rất vui...Coi vậy chớ dù sao cũng tình làng nghĩa xóm cạch mặt nhau cũng đâu vui vẻ được gì…