Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 106

Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:35:25
Lượt xem: 0

Cả hai quay lại nhìn Bo mà giật b.ắ.n cả người, mắc cỡ với con thật sự dù cho tôi hiểu Bo cũng chưa hiểu được gì đâu? Nhưng sự vô tư của con nhỏ đủ khiến tôi đỏ bừng cả mặt.

Tú nhìn tôi, tôi nhìn Tú hai đứa cười gượng gạo, rồi anh bước xuống mặc nhanh cái quần vào đi lại giường ẵm cu Bo lên, anh quay lại nháy mắt tôi ý bảo tôi đi thay đồ. Tôi hiểu ý nên cũng lật đật ngồi dậy nhặt cái váy ngủ cầm lên tay đi lẹ vào nhà tắm.

Bên ngoài tôi nghe loáng thoáng tiếng cu bo hỏi lại Tú một lần nữa con cứ lắp bắp nói ba đánh mẹ của Bo ý làm cho tôi đang trong này cũng phải xấu hổ vì câu hỏi ngây thơ của con, và càng mắc cười hơn khi nghe câu giải thích của Tú

--À ba với mẹ đang chơi trò cưỡi ngựa thôi, ba không có đánh mẹ của Bo đâu nha

Bo nghe xong lại tiếp tục mè nheo

--Bo cũng muốn. Ưm ưm ba Tú

--Ok Bo muốn ba làm con ngựa cho con cưỡi đúng khum?

--Ba ba

Tiếng Bo cười vang khoái chí.

Hai ba con bên ngoài bật đèn lên rồi Tú bò xuống cho cu bo cưỡi ngựa. Tôi thay đồ xong đi ra nhìn thấy cảnh này cũng phải phì cười đau cả ruột. Bất giác tự hỏi hạnh phúc này tồn tại được bao lâu nữa.

Bên ngoài tiếng gà đã bắt đầu gáy sáng, báo hiệu lại một ngày nữa lại đến...

Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh và chớp mắt một cái thời hạn 3 ngày mà Tú nói cũng đã đến .

Dù thật lòng mà nói tôi chẳng biết sau ba ngày anh phải đối diện với sự việc nguy hiểm như thế nào nguy hiểm đến độ c.h.ế.t chóc ra sao. Nhưng tôi thật lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng

Cuối cùng buổi sáng của ngày thứ 3 định mệnh cũng đã tới

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-106.html.]

Sáng tôi dậy sớm chuẩn bị buổi sáng xong, Tú mới bế cu Bo từ trên lầu đi xuống ,tự nhiên theo cảm giác tôi thấy gương mặt anh đượm buồn đôi mắt tối màu lại dù anh đã cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi

Bữa sáng cũng vì những tâm tư đang đè nén trong lòng mà tôi và anh chẳng ai đụng đũa cả, chỉ có cu Bo ngồi liên thiêng nói chuyện vô tư, bắt buộc tôi và anh đành gượng cười mà vừa đút con ăn vừa nói chuyện cùng con

------

Đang giả vờ vui vẻ nói chuyện bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại Tú reo lên, tim tôi đập mạnh vô thức dấy lên nỗi sợ hãi nhìn chăm chăm về phía anh mà theo dõi.

Động tác tay Tú rút điện thoại trong túi quần ra không nhanh, không chậm ánh mắt anh liếc sơ qua màn hình xem ai gọi sau đó nhìn về phía tôi rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài khuất mặt tôi anh mới nghe máy

Tôi ôm cu Bo chờ đợi chẳng mấy chốc anh quay vào ánh mắt anh nhìn tôi và con da diết ,anh đi tới bên tôi rồi đưa tay ra ôm lấy cu Bo vào lòng mình.

Anh hôn lên tóc lên trán của con, tôi nhìn theo đôi mắt anh đỏ ngầu, gương mặt anh tối sầm lại anh ôm Cu bo thật chặt khiến cu Bo chẳng hiểu chuyện gì nhưng con khó chịu cứ cựa quậy trong lòng anh

--Ba Tú Bo đau.

Anh nới lỏng tay đang bế Bo ra, anh nhìn con một lúc sau đó mới quay sang tôi

-- Em ở nhà chăm sóc cho con thật tốt nhé. Đợi anh xong việc anh về .

Nghe dặn dò, giọng nói khàn đi thấy rõ, và cả biểu cảm của anh như đang cố nén đau lòng mà nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, nước mắt trên bờ mi bắt đầu lăn dài rơi xuống mặn đắng!

Tôi ngước nhìn anh khẽ gật đầu

--Dạ em chờ anh, hứa với em anh phải trở về bình an nha anh.

Nói dứt lời, dù đã cố kìm nén nhưng rồi tôi không giấu được đứng trước anh tôi oà lên khóc như một đứa trẻ rồi lao vào ôm chầm lấy anh mà nấc lên từng hồi, tôi biết đã đến lúc anh rời đi rồi, biết là anh sẽ gặp nguy hiểm nhưng chúng tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa. Chẳng lẽ chạy trốn bọn họ sau, cách đó tôi đã từng nghĩ nhưng không được vì tôi nghe anh kể đại ca của bọn anh có tiếng ở đất Tú Phố này lắm, đàn em cũng nhiều vô kể, rải rác ở những tỉnh và huyện, nên dù chúng tôi có chạy trốn mà khi trốn đi bị bắt về số mạng của chúng tôi sẽ thê thảm vô cùng

Tú nói thà để mình anh đối mặt. Nếu may mắn đại ca nể tình chúng tôi sẽ được rút lui trong im đẹp cùng nhau về quê mà sinh sống còn không may anh xảy ra chuyện gì, tôi còn ở lại mà nuôi con

Loading...