Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:35:20
Lượt xem: 0
Anh im lặng thở dài nặng nề, tôi cắn chặt môi để ko phải oà khóc mà sao nước mắt cứ chảy dài đến nỗi ướt cả mảnh áo sao lưng anh.
Tôi tự cười khổ trong lòng thầm trách
tại sao lần nào tôi mở lòng ông trời cũng muốn cướp đi mọi thứ của tôi vậy nè. Nếu đã ko muốn cho tôi hạnh phúc thì ban đầu cho tôi c.h.ế.t đi có hơn ko. ..Bo nhìn ba mẹ ko được vui gương mặt con cũng mếu máo sợ sệt ôm chặt lấy cổ ba nó..
Tú thấy vậy nên vừa ẵm cu Bo vừa xoay người lại đưa tay lên lao đi nước mắt còn vương trên mặt tôi. Giọng anh lạc đi thấy rõ
--Nếu lần này anh ko vượt qua được em thay anh chăm sóc cho con nha. Nói trước vậy thôi chứ anh hứa nhất định anh sẽ bình an trở về.
Khoảng thời gian bên nhau còn lại ít ỏi đó tôi đã phải dặn lòng cố gắng mà vui vẻ lên vì nếu tôi buồn chắc chắn Tú sẽ phải rất đau lòng.
Tôi hiểu rõ anh mạnh mẽ giỏi giấu cảm xúc là thế nhưng khi màn đêm buông xuống của đêm đầu tiên của thời hạn ba ngày tôi mới hiểu rõ nỗi buồn anh đang giấu đi là bao nhiêu.
Đêm khuya khi mà anh nghĩ tôi và con đã yên giấc ngủ say, mà phải nói đúng hơn là chỉ mình Bo ngủ còn tôi chỉ là đang giả vờ ngủ thì Tú liền nhẹ trở người ngồi bật dậy khỏi giường rồi tiện tay cầm theo gói t.h.u.ố.c lá đi thật khẽ hướng về phía ban công cửa sổ.
Tôi nghe chiếc giường lún xuống khi anh trở người tôi cũng đã quay lại đưa mắt dõi theo anh rồi. Tú mở cánh cửa sổ rồi đứng im lặng nhìn ra phía bên ngoài tay cầm điếu thuốc hút liên tiếp đến độ khói bay trắng xoá khắp bên ngoài, nằm trong này tôi còn ngửi được mùi thuốc.
Trái ngược với nỗi lòng tôi lúc này, ánh trăng hôm nay lại rất tỏ, trăng sáng đến độ tôi nhìn ra có th́ể thấy rõ ràng bóng lưng cô độc của anh.
Tú của tôi đứng bên đó chỉ khoác một áo choàng lông trắng, bên dưới mặc quần sọt. tóc anh chải cao ,mà hình như nếu tôi không đoán nhầm anh ốm đi vài phần thì phải, ốm hơn khoảng 1-2ký của tháng trước, vì tôi nhớ mới đây tôi còn khen thầm body anh chuẩn đây này, có lẽ anh đã phải lo lắng và chuẩn bị cuộc rời đi từ lâu rồi nên mới phải áp lực bản thân như thế.
Biết là trước sau gì cũng phải từ bỏ nhưng nhìn anh thế này tôi ko khỏi xót xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-103.html.]
Tú đứng đó lâu lắm, anh chẳng làm gì cả chỉ quay lưng về phía tôi rồi trầm lặng nhìn cảnh đêm đang dần tàn.
Chỉ đơn giản hành động hút lần lượt từng điếu thuốc thế mà lòng tôi lại liên tục nhói đau vì anh. Tôi tự hỏi người đàn ông này sao lại nặng tình như thế chứ? tôi có là gì để anh phải chấp nhận đánh đổi bằng cả mạng sống của mình thế này, một con đàn bà hai đời chồng, dơ bẩn rồi, có đáng để cho anh từ bỏ mọi thứ tốt đẹp của anh hay không?
Nước mắt tôi tuôn xuống đầm đìa đến ướt cả gối, tôi ôm lấy cu Bo đang ngủ say vào lòng để ngăn cho mình kiềm mà ko phát ra tiếng khóc.
Ông trời trêu ngươi nhưng cũng ông còn chút nhân tình để tôi sinh cu Bo ra trên cõi đời, để tôi còn có chút hy vọng mà vững chân cùng con đi bên đời của anh
Nhìn đồng hồ đã gõ 3h sáng, dù sao cũng chẳng ngủ được tôi liền kéo chăn đắp ngang bụng cuBo sau nó nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra chỗ Tú đang đứng rồi vòng tay từ phía sau ra ôm chặt lấy bụng anh .
Bụng anh lạnh lắm, có thể do anh đứng nãy giờ nên sương xuống đã thấm vào da thịt, tay tôi xoa xoa cho anh ấm, miệng thì thầm
--Em nhìn anh đứng đây 3 tiếng đồng hồ rồi, từng giây từng phút trôi qua tim em như ai bóp đau đến nghẹt thở, nhìn anh lâu vậy nên mắt em cũng mỏi rồi chẳng muốn nhìn tiếp nữa đâu. Nếu anh muốn đứng đây có phải nên rủ em đứng cùng có hơn không?
Tú quay lại, anh dang tay kéo đầu tôi áp vào lòng anh, tôi nghe rõ tiếng lồng n.g.ự.c anh đang đập rất nặng nề. Giọng anh khàn khàn
--Em không ngủ được à?
--Quen hơi anh rồi này
Tú khẽ cười, nụ cười khiến tôi thật xót xa, anh xiết vào lòng anh, anh hôn lên tóc tôi hít hà mùi thơm bồ kết, giọng anh nghiêm túc
--Anh biết cả đêm em không ngủ, cũng biết em đang lo lắng cho anh nhưng chuyện gì đến nó sẽ đến, ko đến nó sẽ ko bao giờ đến anh ko muốn em vì suy nghĩ linh tinh mà hại bản thân mình. Em bây giờ không phải một mình em còn anh còn con nữa đó Lam.
Tôi nghe anh trách sao ko giận tý nào mà cổ họng tôi có như đang nghẹn lại.