Diệp Thù Yến nhìn Tôn Uyển Thu, Tôn Uyển Thu vội vàng nói: "Biết rồi, lát nữa sẽ đưa tờ giấy này cho bác sĩ.”
Bước chân Diệp Thù Yến dừng lại: "Quay về phòng, mang theo cả nước đá nữa.”
Đi ngang qua bàn, anh thuận tay lấy hai viên đá nhét vào miệng.
Mấy người đi đằng sau cũng bắt chước theo, đi sau lưng anh xuyên qua khu nghỉ ngơi rồi đi lên lầu.
Có lẽ là do trong lòng vẫn còn đang kỳ vọng, hoặc cũng có thể là dòng m.á.u bản năng đang sôi sục chiếm thế thượng phong, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cho dù là vô tình hay cố ý thì Giang Miểu vẫn theo sát bên cạnh Diệp Thù Yến. Khi đi lên lầu, chân cô ta mềm nhũn, ngã vào lòng người bên cạnh, sau đó không tự chủ mà duỗi tay ra ôm lấy anh: "Diệp Thù Yến, em khó chịu quá...”
Thậm chí còn kéo quần áo lên không để ý trường hợp, có thể nhìn ra cô ta đang rất khó chịu.
Diệp Thù Yến cứ luôn nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, lúc này cô đang căng thẳng như dây đàn, chỉ tìm cách trốn anh. Nói chung cô biết rằng nếu không tự cứu lấy mình thì sẽ chẳng có ai có thể cứu được cô, nên cứ lảo đảo, nghiêng ngả chạy về phía trước.
DTV
Không biết là Tôn Uyển Thu đang luống cuống hay là có chuyện gì, không ngờ bà ta lại thuận tay để một người phục vụ nam đi giúp đỡ.
Trong nháy mắt bị một bàn tay xa lạ đụng phải, Đường Noãn vẫn luôn cố gắng đè nén cảm giác khô nóng như giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu sôi, ruột gan cô lộn tùng phèo hết cả lên, cố gắng cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi để khắc chế bản thân muốn rướn người lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-89.html.]
Nhưng cô không biết rằng lúc này gương mặt cô sáng như nắng ban mai, đôi mắt hồ ly quyến rũ sáng ngời, hơi thở dồn dập quyến rũ đến mê người.
Người phục vụ đó lập tức đỏ mặt, ánh mắt d.a.o động, khi đối phương nhẹ giọng từ chối lại vô ý dùng sức kéo người ta vào trong lòng.”
Buông cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, người phục vụ giật nảy mình, quay đầu lại thì nhìn trúng vào đôi mắt phượng nghiêm nghị, bỗng chốc sống lưng lạnh toát.
Đương nhiên anh ta biết đó là Diệp Thù Yến, vị thiếu gia này thường xuyên không ở nhà, nhưng một khi xuất hiện thì đến cả bà cụ Diệp cũng phải nhìn sắc mặt của anh. Anh ta dám to gan lớn mật ôm Đường Noãn giữa ban ngày như vậy là vì biết rằng người Diệp thiếu gia yêu là tiểu thư nhà họ Giang, mà mọi người cũng không thích vị tiểu thư thích trèo cao nhà họ Đường này.
Vậy mà giây tiếp theo, người yêu tin đồn là Giang Miểu, cùng với vợ chưa cưới Đường Noãn không có chút tình cảm - Diệp Thù Yến lại chặn Giang Miểu đang định nhào qua, đẩy cô ta sang cho người bên cạnh rồi sải bước đến, một tay đẩy anh ta ra, ôm lấy Đường Noãn.”
Biến!”
Một giọng nói khàn khàn đầy uy lực, không chỉ là người phục vụ mà người khác cũng ngạc nhiên, họ chưa bao giờ thấy Diệp Thù Yến tức giận ra mặt như vậy. Diệp Thù Yến cũng không quan tâm đến phản ứng của những người đằng sau, lấy một viên đá nhét vào miệng Đường Noãn, cúi người bế cô bước nhanh lên lầu.
Sắc mặt ba con nhà họ Giang rất khó coi, Giang Miểu dựa vào lòng Diệp Thù Thần, trong chốc lát hai mắt đã đẫm lệ. Diệp Thù Thần ngây người, ôm lấy người con gái mềm mại trong lòng, không kìm được hít một hơi, yết hầu chuyển động, chỉ hận không thể hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt của người con gái ấy. Tôn Uyển Thu thấy cảnh này, ánh mắt chợt lóe lên rồi rũ mí mắt xuống, không biết là đang suy tính cái gì.
Đường Noãn không biết mấy người phía sau đang nghĩ gì, nhưng cục đá trong miệng cũng khiến cô dễ chịu hơn một chút, nhưng ngay sau đó cô lại bị hơi thở nóng rực bao trùm, càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn. Nhất là khi cô ý thức được người đàn ông này là Diệp Thù Yến, sự khô nóng điên dại như đang sôi trào, chúng như xông lên đại não khiến cô choáng váng, bàn tay mới ban nãy vẫn còn khước từ giờ đây đã không tự chủ được mà vòng qua cổ anh....