Đường Noãn cười nói: “Không có gì, chỉ khuyên anh Thù Yến uống một chút, lúc trước ở bên ngoài không yên tâm, bây giờ ở nhà, cơ hội hiếm có, rượu của em trai sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
[Âm dương quái khí.]
“Đương nhiên.”
Diệp Thù Thần cắn hàm răng nặn ra nụ cười, giơ chén rượu lên mời mọi người: “Rượu ngon như vậy cũng không thể phụ lòng nó được.”
Dứt lời thì uống một ngụm rượu trước tiên.
Đường Noãn thấy Giang Miểu và mọi người cùng uống, lúc này mới nhàn nhã nhấp một ngụm.
Đáy lòng Diệp Thù Yến nhịn không được bật cười, cái tính tình cẩn thận tiếc mạng này, vào những lúc như này quả là rất đáng tin cậy, vậy nên anh cũng uống theo.
Không thể không nói, loại rượu vang đỏ Diệp Thù Thần lấy ra này có mùi vị không tệ, hiếm có dịp Diệp Thù Yến uống thêm hai ngụm theo động tác của Đường Noãn. Năm phút sau, cảm nhận được nhiệt ý dâng lên trong cơ thể, Diệp Thù Yến nhìn về phía Đường Noãn, chỉ thấy Đường Noãn cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, đáy mắt viết lời thô tục. Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía người khác.
Không cần phải hoài nghi, trên mặt mỗi người ở đây đều mang thần sắc ẩn nhẫn, Giang Miểu uống tương đối nhiều, hai má trắng nõn ửng hồng một mảng lớn, mắt hạnh ngập nước.
Đường Noãn không nhịn được cắn răng: “Diệp Thù Thần...”
Diệp Thù Thần cũng ý thức được chuyện lớn rồi, đang muốn tìm người phục vụ kia hỏi xem chuyện thế nào, thì thấy mẹ ruột của anh ấy là Tôn Uyển Thu vội vã chạy tới: “Ông Diệp, mau tới xem đi, người nhà họ Đường tới rồi, xảy ra chuyện lớn...”
Sau đó nhìn từng gương mặt ửng hồng ẩn nhẫn trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì thế? Mọi người bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hô hấp của Diệp Thù Thần có chút dồn dập: “Mẹ, rượu này ở đâu ra?”
“Là rượu năm kia lấy từ trang viên rượu của nước Pháp về, cứ mãi tiếc không uống.”
“Con đó, rượu ngon như vậy, sao có thể tùy tiện giao cho người giúp việc lấy giúp chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-87.html.]
Diệp Thù Thần mở hồ hiểu ra cái gì: “Cho nên mẹ…”
“Mẹ đưa rượu đó đến chỗ người giúp việc để xử lý lại.”
Diệp Thù Thần: . . . Giang Miểu: . . .
Đường Noãn: . . . Đường Noãn ngẩng đầu nhìn biểu cảm muốn ăn thịt người của Diệp Thù Yến, phản ứng đầu tiên là, anh cẩn thận lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phá cách, ai ngờ… Chắc về sau sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý chứ...
DTV
Diệp Thù Yến nhắm mắt lại, nghiến răng nói: “Đường Noãn...”
Đường Noãn sợ tới mức xoay người bỏ chạy, trời muốn diệt mình!
Hôm nay, cuộc hôn nhân có thể rút lại được sao?
Ở dưới lầu, cuối cùng Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga cũng dẫn bà cụ Đường tới nơi. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tiết mục ngày hôm nay cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi. Lâm Nguyệt Nga vừa vào cửa đã chạy tới chỗ bà cụ Diệp, đôi mắt đỏ hoe đau khổ nói: "Dì Diệp, gia môn bất hạnh....”
Đường Thắng An xấu hổ, tức giận to tiếng: "Đường Noãn đâu? Gọi nó ra đây!”
Một cụ bà có mái tóc hoa râm, có chút gầy yếu đang ngồi trên xe lăn đi từ phía sau đến, nhíu mày nhìn cách cư xử của bọn họ: "Im miệng hết cho tôi, hôm nay là đại thọ của chị tôi, mấy người đang làm loạn gì đấy? Nhà họ Đường được giáo dục như thế này hả?”
Bị nói như này rồi, hai người họ cũng không dám nói gì nữa, nhưng hai câu này cũng đủ để xác thực những tin đồn gần đây.
Bà cụ Đường nhắm mắt, yếu ớt nói với bà cụ Diệp: "Rất xin lỗi, xương cốt em không còn dẻo dai như trước nữa, trước khi ra ngoài lại thấy khó chịu nên mới tới muộn như này.”
Bà cụ Diệp định thần lại rồi nói: "Đúng thật là, sức khỏe không tốt thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đây cũng chỉ là tiệc mừng thọ mà thôi.”
Như sợ bà cụ Đường chuyển chủ đề, Đường Thắng An vội vàng xen vào: "Nếu như không có chuyện gì, chúng cháu sẽ lấy sức khỏe của mẹ cháu làm trọng, chẳng qua việc xảy ra hôm nay lớn quá...”
Bà cụ Đường ngắt lời ông ta: "Không vội, cứ đợi tiệc mừng thọ của chị ấy kết thúc rồi tính tiếp.”