Cô nhìn dáng vẻ bị oan ức của Giang Miểu, hỏi: “Cô Giang, cô có chắc muốn tôi giải thích không?”
Kim Vấn Hạ tức giận hỏi: “Làm sao? Cô đẩy chị gái tôi rồi còn muốn thoát tội à?”
“Ở chỗ này đừng có mà ngụy biện, tôi nói cho cô biết, nếu cô thành thật nhận lỗi thì chuyện này sẽ được bỏ qua, nhưng nếu cô không thừa nhận, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Cô ta nhìn Diệp thù Yến: “Anh Diệp, trong chuyện này anh không thể không nói đạo lý.”
Diệp Thù Yến nhìn Giang Miểu, nói một cách bình tĩnh: “Ai đúng và ai sai thực sự nếu được nói cho rõ ràng, tôi cũng muốn biết, mấy người có bằng chứng nào chứng minh Đường Noãn đã đẩy Giang Miểu xuống nước.”
Giang Miểu hoài nghi nhìn anh: “Anh nghi ngờ em sao?”
Diệp Thù Yến còn chưa kịp nói gì, Đường Noãn đã đáp: “Hỏi buồn cười quá đấy, không nghi ngờ cô chẳng lẽ lại đi nghi ngờ vợ chưa cưới của mình?”
“Nhắc mới nhớ, chỉ những kẻ có lương tâm cắn rứt mới để ý đến sự nghi ngờ của người khác.”
Cô nhìn Diệp Thù Yến, nói một cách đồng cảm: “Anh Thù Yến, tôi không sợ họ điều tra, anh cũng có thể nghi ngờ tôi.”
Nói xong, còn cười với Giang Miểu một cách tự tin.
Diệp Thù Yến: …Quả nhiên, Kim Vấn Hạ tức giận muốn nhảy dựng lên: “Cô chẳng qua là ỷ vào việc không có chứng cứ, chứ lý do đó của cô, nói ra ai sẽ tin.”
“Cũng đúng, mọi người đều không thể tin được cô Giang lại đối tốt với tình địch của mình như vậy.”
Cô nhìn Giang Miểu, người luôn tỏ ra đau đớn về thể xác lẫn tinh thần: “Nếu cô Giang đã không để ý, vậy thì tôi cũng không có gì để che giấu.”
“Đúng, tôi đã nói dối.”
Đường Noãn nói: “Lúc đó tôi bị bong gân mắt cá chân và suýt ngã xuống hồ. Tôi vô thức nhờ cô Giang giúp đỡ, còn cô Giang rõ ràng đã đỡ tôi rồi, nhưng khi cô ấy nhìn thấy anh Thù Yến, cô ấy cố tình buông lỏng lực tay rồi cùng tôi rơi xuống hồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-55.html.]
“Tôi tin rằng cô ấy không cố ý làm hại tôi. Chắc là cô ấy muốn biết, liệu anh Thù Yến có lộ ra tấm chân tình với cô ấy hay không.”
Nói đến đây, Đường Noãn không khỏi cười trào phúng.”
Tôi vốn tưởng rằng cô Giang đã thấy được kết quả. Tôi tuy là người bị hại nhưng tôi biết mình không được ưu ái và sủng ái như cô Giang, tôi trêu chọc không nổi cô ấy. Nếu càng truy cứu sẽ càng khiến cô ấy thêm xấu hổ, về sau sợ sẽ không có kết quả tốt. Vì vậy tôi mới nghĩ đến việc chịu đựng bỏ qua mọi thứ.”
“Nhưng không ngờ rằng cô Giang lại tát cho tôi một bạt tai, cứ khăng khăng đổ hết tội danh đê tiện này lên đầu tôi.”
Đường Noãn cười lạnh: “Chỉ vì để đuổi tôi ra khỏi vị trí vợ chưa cưới của anh Thù Yến?”
DTV
“Rốt cuộc là ai đánh ai chứ?”
Kim Vấn Hạ tức giận đứng lên: “Khi đó bên hồ có nhiều người như vậy, bọn họ đều nhìn thấy cô cố ý chọc tức chị gái tôi, dụ chị ấy đến bên hồ.”
Đường Noãn hỏi ngược lại: “Tôi với cô Giang không thù không oán, tại sao tôi phải chọc tức cô ấy?”
“Bởi vì cô ghen tị.”
Đường Noãn cười nói: “Ghen tị cái gì? Ngoại hình? Gia thế? Thật ngại quá, tôi rất hài lòng với ngoại hình của mình, chỉ có người khác ghen tị với tôi thôi. Còn về gia thế, nếu tôi thực sự muốn ghen tị, các vị thiên kim trong vòng này không phải đều sẽ bị tôi đẩy một lượt hết sao? Đúng không hả ba?”
Đường Thắng An: …
Không đợi ông ta trả lời, Đường Noãn lại chậm rãi nói: “Hay là nói, ghen tị cô Giang độc thân tự do, mà tôi thì sớm đã bị hôn ước trói buộc?”
Diệp Thù Yến:…Sao anh có cảm giác cô gái này đang có ý đã bể bình thì bể cho nốt nhỉ?
Quả nhiên đừng nói đến Kim Vấn Hạ, đến cả người khá bình tĩnh như Giang Trạm cũng đã thay đổi khuôn mặt: “Đường Noãn! Cô đừng quá kiêu ngạo.”
Đường Noãn nhích lại gần Diệp Thù Yến, không sợ sệt chút nào: “Làm sao? Giang tổng, anh nói xem, tại sao tôi lại đẩy cô Giang xuống nước?”