Kết quả là anh đưa một cái cho Đường Noãn, cái còn lại thì không ăn, chỉ lấy một chiếc nĩa nhỏ vẽ vòng tròn lên mặt bánh, lại chỉ đ.â.m đâm chọt chọt vài cái. Cuối cùng khi đè cái nĩa xuống, kem trắng bên trong bánh tràn ra từ khe hở của chiếc nĩa. [Giống thật, nhưng không mềm bằng cô ấy...]
Đường Noãn nhìn dáng vẻ cầm nĩa ấn xuống bánh mochi của anh, liền nhớ đến tối qua bàn tay to lớn của anh đã làm gì với cô, không kiềm chế được mà đỏ hết cả mặt.
Cô càng không dám nhìn vào mắt Diệp Thù Yến. Khi cúi đầu cũng không còn nhìn thấy được miếng bánh mochi trước mặt nữa, vì vậy cô dứt khoát đứng thẳng dậy, đi lấy một cuốn sách và ra ghế sofa ngồi đọc.
Ai mà biết được Diệp Thù Yến cũng qua đó.
[Hôm nay là ngày hiếm được nghỉ ngơi, có muốn học 10 điều tốt của Tạ Phi Triết không? Noãn Noãn ở nhà rồi chúng ta cùng nhau xem nhé, nhất định sẽ rất thú vị..]
Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cười híp mắt trước mặt mình: . . ..
ÔI chao! Tên chính nhân quân tử xấu xa! Đây rõ ràng là một tên đại biến thái, được không?
Diệp Thù Yến tựa như biết được cô đang nghĩ gì đó, bế cô lên: "Được không em?”
"Được cái gì? Thả em xuống!” Đường Noãn rốt cục vẫn không giả bộ được nữa: "Sao anh lưu manh thế chứ?”
Diệp Thù Yến bế cô đến phòng xem phim trong nhà, tâm tình vậy mà lại vô cùng vui vẻ: "Sự thật này chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi, anh còn tưởng em đã sớm chấp nhận rồi chứ.”
DTV
“Nhưng mà như đã nói qua, cái này quả thực rất dễ sử dụng, có mấy lời thật sự rất khó nói ra khỏi miệng...”
Đường Noãn bị anh ném lên ghế sofa trong phòng chiếu phim, cô liền muốn chạy trốn, nói: "Nghĩ thôi cũng đã rất biến thái rồi!”
Diệp Thù Yến ngăn cô lại: "Nghĩ và nói không giống nhau, thi thoảng có chút suy nghĩ biến thái cũng là chuyện thường tình của con người, ví dụ nhưng không phải em thỉnh thoảng cũng muốn ăn sạch anh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-448.html.]
Đường Noãn đỏ mặt, khi tình cảm sâu đậm quả thực sẽ có một số suy nghĩ mà bình thường không có...
Diệp Thù Yến đè cô ra bắt đầu lột quần áo: "Hơn nữa em còn giấu anh, không phải là em muốn anh đang nghĩ gì sao?”
“Con người anh bình thường suy nghĩ rất nhàm chán, còn có những suy nghĩ thú vị nhất là khi nghĩ tới em.”
Anh cười như một con cáo già khi bắt được một con thỏ con: "Mà khi có những suy nghĩ thú vị như thế sao em lại có thể không nghe được nhỉ?”
Khi Đường Noãn bị ghim chặt lên sofa, phát hiện ra cảm giác lúc trước của mình không sai, người đàn ông này chắc chắn là đang có suy nghĩ muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Cảm giác này rất kỳ lạ, những cảm giác không thuộc về cô đó đang sôi trào trong đầu cô, khiến cô trở nên nhạy cảm hơn, quan hệ hòa hợp gắn bó này rất kích thích, cảm giác mà trước nay chưa từng có. Khi đầu óc trống rỗng, cô không khỏi có suy nghĩ rằng rõ ràng là cô có thuật đọc tâm, sao lại để người đàn ông xấu xa trước mặt này chiếm lợi được chứ! Lăn qua lăn lại một hồi đã hơn hai giờ chiều, hai người ăn cơm trưa qua loa rồi về phòng ôm nhau ngủ tiếp, xém chút nữa là Đường Noãn đã ngủ quên.
Gần bảy giờ Quý Vân gọi điện thoại tới: "Cậu đi tới đâu rồi?”
Đường Noãn ngồi trước bàn trang điểm, trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến một cái nói: "Đến lông mi rồi.”
Quý Vân ngỡ ngàng, rồi cười ha ha: "Được, vậy cậu từ từ đến, đừng nóng vội.”
Diệp Thù Yến xấu hổ cười cười, tới phòng để đồ lấy quần áo giúp cô: "Mấy giờ em về? Anh đi đón em.”
Đường Noãn hầm hừ: "Chưa biết, đến lúc đó sẽ gọi điện cho anh.”
Diệp Thù Yến săn sóc đưa cô ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Đường Noãn dựa theo địa chỉ Quý Vân đưa đến thẳng câu lạc bộ Túy Nhan. Đây cũng là một câu lạc bộ tư nhân khá được, có các loại bida, cờ vua, ktv và các cơ sở giải trí khác, thường có ngôi sao lui tới. Quý Vân đặt hẳn một phòng riêng lớn, lúc Đường Noãn đến thì thấy không chỉ có Lý Thu Thu với Quý Vân, Đường Tinh và Đường Nguyệt thế nhưng cũng ở đây.