Thấy món ăn nào mới lạ thì tiền hỏi công thức, dáng vẻ sẵn sàng học hỏi. Tôn Uyên Thu ở ngoài phòng bếp nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám nói gì.
Bà ta ghét nhất là khoảng thời gian qua năm mới, Diệp Thù Yến vừa trở về đây thì bà ta dường như không dám ho he gì, làm cái gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc chưa tới năm mới thì anh chỉ quay về một lúc, tiếp đãi bạn bè và đối tác làm ăn, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gia đình, còn giờ thì trông anh không khác gì chủ nhân của cái nhà này. Nhưng bà ta quên mất rằng Diệp Thù Yến quả thực là chủ nhân của gia đình này.
“Bà nội không thích ăn thịt heo nhồi hẹ.”
Tôn Uyển Thu không nhịn được mở miệng.
Diệp Thù Yến nhẹ nhàng nói: “Tôi thích, Noãn Noãn cũng thích, làm sao?”
Tôn Uyển Thu bị nghẹn họng, Diệp Thù Yến không quan tâm bà ta, sau khi lấy được công thức của hai món ăn mới thì lên lầu gửi cho Đường Noãn.
Sau đó bắt đầu xem nhà ở, nếu bình thường ở tiểu khu Vân Đỉnh thì sẽ thuận tiện hơn, nhưng nếu kết hôn, vẫn cần phải chuẩn bị một căn biệt thự có sân rộng chút, sau này nếu có con thì có chỗ để cho bọn nhỏ chơi đùa.
Đường Noãn không biết rằng Diệp Thù Yến đã nghĩ tới chuyện con của bọn họ sẽ chơi cái gì, giờ cô vẫn đang đi sau m.ô.n.g của Đường Kim Hâm nhặt lá hẹ, miệng cũng bận rộn không hề được nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-414.html.]
Đường Kim Hâm đang nấu đồ chiên, mỗi lần chiên món gì đó thì đều nhét vào miệng Đường Noãn một miếng, thịt viên, thịt heo chiên giòn, sườn nướng, còn có chân gà... Tóm lại, những đồ nướng mới ra lò đều rất ngon. Đường Bôn đi vào thấy vậy thì ôm Đường Kim Hâm lớn tiếng nói: “Á, ba, con cũng muốn. Aaaa …”
Đường Kim Hâm cười đút cho cậu ấy một miếng, Đường Bôn lập tức hài lòng, bèn gắp ra một cái bát khác đưa cho Đường Nguyệt và Đường Phi.
Đợi đến trưa cũng chưa nấu xong, bởi vì mỗi người đều ăn đến bụng căng tròn. Thẩm Kim Hoa cười nói: “Vừa vặn, lát nữa gói sủi cảo, buổi tối đón đêm giao thừa là xong rồi.”
Lúc đám người Đường Noãn gói sủi cảo thì nhà họ Diệp cũng trở nên náo nhiệt, vừa ăn xong bữa trưa thì lần lượt có người đến chúc Tết.
Cuối cùng Tôn Uyển Thu cũng cảm thấy có chút nở mày nở mặt. Những người như bọn họ tất nhiên không cần phải làm việc nội trợ hay gì cả, trách nhiệm chủ yếu chính là tiếp đãi khách. Thông thường sau bữa cơm trưa giao thừa, bạn bè có quan hệ tốt sẽ bắt đầu đi thăm hỏi qua lại lẫn nhau.
Những năm trước không có người đến tìm bà ta, con trai bà ta cũng đi ra ngoài chơi cùng đám hồ bằng cẩu hữu*, về cơ bản toàn là người đến tìm Diệp Thù Yến, còn bà ta thì giống như người giúp việc lúc nào cũng phải hầu hạ bọn họ.
DTV
*狐朋狗友: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa. Nhưng năm nay thì khác rồi, tuy rằng trong tiệc mừng trước đó bà ta rất mất mặt, nhưng ai bảo con trai bà ta không chịu thua kém, hiện tại bản thân anh ấy có năng lực, cộng thêm sự giúp sức của nhà họ Giang, không ít người đã nhìn ra tiềm năng của anh ấy.
Không, sắp có hai vị phu nhân đến cửa, còn mang theo những đứa con trai trẻ tuổi đầy triển vọng của bọn họ đến chơi với con trai của bà ta. Đợi khi anh em Tạ Phi Minh đến tìm Diệp Thù Yến, Tôn Uyển Thu rất nồng nhiệt mời bọn họ vào phòng giải trí bên kia chơi, nói là người trẻ tuổi ở bên đó sẽ náo nhiệt hơn. Trong lòng bà ta, đây đều là đối tác làm ăn của Diệp thị, bây giờ con trai bà ta đang tranh giành vị trí người thừa kế của Diệp thị, những người này cũng nên tiếp xúc liên hệ với con trai bà ta, không phải sao?
Nhìn thấy Diệp Thù Yến trong phòng làm việc, Tạ Phi Triết không khỏi phàn nàn: “Mẹ kế của cậu bị sao vậy? Lúc trước thì hận không thể để cho người khác không phát hiện ra bà ta, nhưng bây giờ lại đi tìm kiếm cảm giác hiện diện ở khắp mọi nơi, như thể Diệp Thù Thần sẽ trở thành chủ nhân của ngôi nhà này vậy.”