Diệp Thù Yến vùi đầu vào cổ cô: “Vậy trước mắt bây giờ anh muốn sạc pin đầy đủ.”
Khi anh nói câu đó, môi áp lên da cô, cảm giác ngứa ran tê dại đột nhiên tan ra, tay anh bắt đầu không có quy tắc, Đường Noãn đương nhiên biết anh có ý gì.
Lại nói, ngoại trừ ngày đó mới khai trai ra thì anh không có tiết chế gì hết, mấy ngày gần đây bận rộn, anh cũng rất đau lòng cô, cũng không có làm gì quá phận.
Lúc này Đường Noãn thực sự có chút áy náy nên càng im lặng ngầm chiều theo yêu cầu của anh, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh.
Diệp Thù Yến nhanh chóng bắt lấy môi cô, bàn tay thành thục luồn vào trong quần áo của cô, còn được đằng chân lấn đằng đầu nói: “Có thể thay ga trải giường không?”
Đường Noãn giơ chân đá anh, cười mắng: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tuy nhiên, khi Diệp Thù Yến muốn thì đều có thể đạt được mục tiêu của mình, dù ga trải giường không thay đổi, nhưng địa điểm thay đổi.
Khi Đường Noãn bị đè lên chiếc ghế sofa bọc da màu nâu sẫm của rạp chiếu phim gia đình, không còn chỗ nào để bấu víu, chỉ có thể túm lấy người đàn ông đang ăn h.i.ế.p mình, trong đầu cô thoáng qua một tia hối hận, dẫu gì ga trải giường cũng tốt hơn cái này một chút …
May mắn là Diệp Thù Yến vẫn nhớ hậu quả của lần mất kiểm soát đó, không dám làm Đường Noãn khóc thảm, khi cô lại lần nữa hét lên không muốn thì anh ôm cô đến phòng khách …
Sau đó, Đường Noãn dựa vào bồn tắm giống như một chiếc thuyền lắc lư, nhìn xung quanh chỗ nào cũng có vũng nước, không nhịn được hung hăng cắn vành tai người đàn ông trên bả vai mình, sau đó đổi lấy một trận va chạm kịch liệt. Cuối cùng, lúc Đường Noãn chỉ còn hơi tàn được Diệp Thù Yến ôm trở về phòng ngủ, cô nhìn anh chằm chằm lên án. Trước đó, cô luôn cho rằng Diệp Thù Yến là người nghiêm chỉnh đàng hoàng, không ngờ vậy mà lại...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-411.html.]
Diệp Thù Yến đắp chăn cho cô và mình, khẽ cười nói: “Thế nào?”
Đồ muộn tao. **闷骚: từ dùng để diễn tả một người nhìn bên ngoài thì lạnh lùng nhưng trong nội tâm lại rất nhiệt tình, tình cảm.
Diệp Thù Yến mãn ý ôm cô vào lòng, cười nói: “Thật ra anh không sao cả, chỉ là kiến thức trong bộ phim ngắn nhiều như vậy, anh luôn muốn em trải nghiệm hết.”
Thấy Đường Noãn trừng mắt nhìn mình, anh hôn lên môi cô một cái, nhìn cô cười nói: “Anh đã nói sẽ cho em điều tốt nhất mà.”
Đường Noãn: …
DTV
Cô tát nhẹ vào mặt anh một cái, cứu với, cái tên vô lại này từ đâu chui ra vậy? Đường Noãn không đi được, bởi vì ngày hôm sau đột nhiên đổ một trận tuyết lớn. Buổi sáng trên đường cao tốc xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, vé xe lửa hôm nay cũng không mua được, cuối cùng vì an toàn, Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa quyết định không đi nữa, ở lại Yên Thành đón năm mới.
Đám người Đường Bôn rất vui vẻ, dù sao thì bọn họ trưởng thành và học tập ở đây từ nhỏ, đối với quê nhà cũng không thân thuộc lắm, từ trước đến nay cũng đều sinh sống ở Yên Thành, sở dĩ lần này muốn trở về là bởi vì bọn họ nhận lại Đường Noãn, muốn đưa cô về thờ cúng tổ tiên. Đường Kim Hâm nói: “Không về cũng không sao, chúng ta ở nhà thông báo với tổ tiên một tiếng là được.”
Đường Noãn cười, qua loa lấy lệ như vậy sao?
Sau đó, phản ứng tiếp theo là, nếu nói như vậy, không phải ngày hôm qua cô đã thiệt thòi lớn hay sao? Diệp Thù Yến đưa cô về thì lại rất vui mừng, lúc này anh cúi đầu giở cái giọng điệu ủy khuất thì thầm vào tai cô: “Sao có thể gọi là thiệt thòi chứ? Không phải là chúng ta vẫn không thể cùng nhau đón năm mới hay sao?”
Trong lòng Đường Noãn thầm nói có quỷ mới tin anh, có bản lĩnh thì thu cái biểu tình sướng rơn đó của anh lại đi.
Diệp Thù Yến cười càng rạng rỡ hơn.