Diệp Thù Yến đầy nghi hoặc nhìn cô: "Sao vậy? Em còn muốn?”
Vừa nói vừa tiếp tục đưa tay anh đến gần đồ ngủ cô. Đường Noãn vội vàng nói: "Không phải không phải, không muốn nữa.”
Diệp Thù Yến nhìn cô, xác định cô không nghĩ ngợi gì nữa, liền ôm cô vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Ừm, ngủ thôi.”
Đường Noãn trợn to mắt nhìn, không dám nghĩ ngợi gì nữa.
Đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều trên đỉnh đầu, Đường Noãn mới không khỏi sửng sốt: Đệt mợ?
Ban nãy chỉ là mặc quần áo ít hơn bình thường, ừm, tay có hơi không có phép tắc một tí, còn lại không có gì hết a? Anh thực sự không hiểu sao? Có thể có chuyện vô lý đến vậy sao? Đột nhiên có âm thanh lười biếng phát ra trên đỉnh đầu: "Đúng rồi, cho nên vì sao em lại có những suy nghĩ quá khích như vậy?”
Đường Noãn đột nhiên ngẩng đầu, chợt bắt gặp đôi mắt phượng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của anh, buột miệng hỏi: "Anh chưa ngủ sao?”
Diệp Thù Yến híp mắt nhìn cô: "Sao thế? Em cũng không ngủ được à?”
Nói xong anh đột nhiên lăn qua đè cô xuống. Ban đầu Đường Noãn không hề ý thức được nguy hiểm nên không có chút căng thẳng, cho đến khi bàn tay to lớn dưới bộ đồ ngủ của cô trở nên mạnh mẽ, người đàn ông phía trên đỉnh đầu thản nhiên nói: "Vậy có thể chia sẻ bộ phim mà em từng xem qua với anh không?”
Đường Noãn: ? ? ! ! Đến giờ cô mới cảm giác được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn, cô giống như con vật nhỏ nhắn yếu đuối, vùng vẫy vô vọng dưới bàn tay của thợ săn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-400.html.]
Tên thợ săn lúc này còn ác ý thì thầm vào tai cô:“Oh, thì ra là như vậy à?”
“Còn có tư thế nào khác không? Thế này thì sao?”
“Cái này thì có chút khó khăn, em còn nhỏ, ngoan, sau này thử lại...”
Tiếng thút thít của con vật nhỏ tội nghiệp không ngừng vang lên cho đến tận đêm khuya mới ngừng…Đường Noãn ngủ cực kỳ say, mơ mơ màng màng mơ thấy mình là công chúa người đẹp ngủ trong rừng trong truyền thuyết, được một vị hoàng tử anh tuấn đến hôn đánh thức cô, môi và răng nhẹ nhàng mở ra, vị khách vô cùng có kiên nhẫn dạo quanh khắp nơi.
DTV
Đường Noãn ngoan ngoãn đáp lại, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của hoàng tử, đối phương dường như muốn đánh thức cô, nhẹ nhàng đụng chạm vào da thịt cô, giữa ngón tay dường như có một loại ma thuật, nơi nào đi qua đều thoải mái làm cho người ta muốn thở dài…Cuối cùng Đường Noãn cũng mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt phượng đang cười, vị hoàng tử trong mộng cúi người hôn lên môi cô, cười nhẹ nói: "Tỉnh rồi?”
Đường Noãn vô thức nở một nụ cười, vươn tay muốn ôm ôm, nhưng đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng rụt tay lại. Nghe thấy tiếng cười của ai đó, cô thực sự ngượng ngùng, nắm lấy góc chăn định chui vào, lại bị cánh tay lực lưỡng của người đàn ông nào đó nắm lấy rồi đặt ở trước ngực, làn da không chút cản trở áp sát vào nhau, Đường Noãn khịt mũi theo bản năng, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Cổ họng Diệp Thù Yến cuộn lại, ánh mắt anh trở nên sâu hơn, Đường Noãn dường như cảm nhận được nhịp đập trong lòng n.g.ự.c anh, nhanh mà có lực, đương nhiên nhịp đập không chỉ có lồng ngực…
Ký ức đêm qua đột nhiên ùa về, Đường Noãn xấu hổ co quắp cả ngón chân, chôn đầu vào vai anh.
Diệp Thù Yến nhìn cô gái trong lòng toàn thân ửng hồng, không nhịn được trực tiếp lật người che chắn cho cô.
Đường Noãn cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của anh, trán, mắt, chóp mũi, môi… Anh kiên nhẫn hôn xuống từng cái một, Đường Noãn cũng ngoan ngoãn đáp lại.
Cô biết anh sẽ không làm tổn thương cô, tuy rằng tối qua miệng anh không hề khoan dung, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, có lẽ bởi vì anh nghe được mọi tâm tư của cô, hầu như mọi cảm giác đều chiều theo ý muốn của cô, cho nên lần đầu cô cũng không cảm thấy khó chịu lắm, ngược lại còn có chút thoải mái.