Nghĩa Vụ Của Hôn Thê - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:06:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Thù Yến bật cười, cô gái của anh sao tại đáng yêu thế này? Anh trực tiếp duỗi tay ôm cô vào trong lòng, nắm lấy bàn tay trái của cô, nơi đã có sẵn chiếc nhẫn xinh xắn trên ngón tay giữa. Thiết kế dây leo bao quanh tràng hạt không phô trương cũng không hề đơn giản, chính là phong cách xinh đẹp độc đáo mà Đường Noãn yêu thích.

Đường Noãn không khỏi nhếch môi cười, Diệp Thù Yến cũng cười thuận theo.

Đường Noãn nhìn lại nhẫn rồi nhìn lại quần áo trên người mình nói: "Vẫn giống như đang mơ, có phải chúng ta đang ngồi trên chiếc xe bí ngô nào đó không?”

Diệp Thù Yến xoa xoa đầu cô rồi không nói gì nữa, chờ đến khi “ xe bí ngô” dừng hẳn ở lối vào khách sạn, Diệp Thù Yến nắm lấy cổ tay cô rồi bước lên tầng.

Đường Noãn nhận thấy được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng nên có chút ngượng ngùng.

Diệp Thù Yến trực tiếp bế cô đi lên tầng, hai người ngay cả quần áo cũng không kịp thay, nhìn vào trông có chút kỳ lạ.

Diệp Thù Yến cười nói: "Họ thấy em xinh đẹp nên mới thế.”

Đường Noãn không tin, một phần là do đẹp , nhưng chắc chắn quần áo là thứ bị để ý nhiều hơn, nhưng dù sao Diệp Thù Yến cũng cùng một bộ dạng như cô, có anh bên cạnh, cô sao cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-397.html.]

Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười. Diệp Thù Yến dẫn cô đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất, sau khi mở cửa, Đường Noãn một câu cũng chưa kịp nói, cả người đã bị xoay lại , đôi môi không kịp phòng bị đã bị chặn lại. Lần này, Diệp Thù Yến không hề kiềm chế, điên cuồng tấn công như vũ bão, cánh tay ôm eo Đường Noãn mạnh đến nỗi Đường Noãn tưởng chừng như eo mình sắp bị bẻ gãy. Mãi đến khi cô cảm thấy khó thở, đầu óc choáng váng mới được thả ra.

Diệp Thù Yến tựa trên trán cô, thở hổn hển: "Vẫn còn giống mơ sao?”

Đường Noãn tay nắm chặt áo của anh, hít vào một hơi: "Nếu giống thì anh có muốn nữa không?”

DTV

Nói xong không đợi Diệp Thù Yến trả lời, trực tiếp đáp “Giống.”

Diệp Thù Yến bật cười thành tiếng, lần nữa nắm chặt cằm cô giúp cô hoàn thành mong ước. Mãi một lúc sau, Đường Noãn cảm thấy cổ mỏi nhừ, mới không nỡ mà buông anh ra, chỉ có thể lầm bầm trong lòng, anh Thù Yến, cổ đau quá, muốn ôm lên hôn.

Diệp Thù Yến ngậm lấy đôi môi cô khẽ cười, cũng không buông cô ra, chỉ có bàn tay vòng qua eo hơi dùng lực ôm lấy cô, hai chân Đường Noãn tự giác vòng qua eo anh, lần này là cô cúi đầu hôn anh. Đường Noãn nhanh chóng nhận ra lợi ích của tư thế này, một là không hề mệt mỏi, hai là cô không hề cảm thấy ngột ngạt, có cảm giác như cô là người làm chủ gia đình vậy. Ngón tay cô luồn vào tóc anh, Diệp Thù Yến ngoan ngoãn ngừng tấn công, phối hợp với sự dịu dàng của cô. Mãi đến một lúc sau, Đường Noãn bắt đầu lo lắng Diệp Thù Yến mệt mỏi, nghĩ nghĩ, tiến đến sofa.

Diệp Thù Yến cũng thuận theo ý cô, vừa hôn môi, vừa ôm lấy cô đi đến bên mép sofa ngồi xuống. Đường Noãn ngồi trên đùi anh, để đầu anh tựa vào thành ghế sofa, khẽ cắn môi anh, cảm nhận được niềm vui thú khi được chinh phục. Diệp Thù Yến không nhịn được muốn cười, lại bị cô bá đạo giữ chặt không cho cử động, càng hôn càng nghiện, càng hôn lại càng không thỏa mãn, luôn cảm thấy muốn được làm gì đó hơn nữa, thế là đôi tay liền không nhịn được không có phép tắc mà sờ soạng khắp nơi. Tuy nhiên quần áo của Diệp Thù Yến thực sự rất dày, với hai hàng khóa kim loại không thể tìm thấy khuy áo khi chạm vào.

Đường Noãn mở không được, tức giận đến mức không nhịn được mà phát tiết trên môi của Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến bị cô không trật tự mà quấy rối khiến cho khí huyết dâng trào, đến khi cảm nhận được đối phương muốn cắn mình, mới vươn tay đẩy cô ra, cười nói: "Em là chó con sao?”

Đường Noãn tức giận nhìn chằm chằm bộ lễ phục của anh: "Bộ quần áo này từ đâu ra thế?”

Loading...