Ba người hi hi ha ha lên sân thượng, nháy mắt đẩy cửa ra, cả ba không khỏi kinh sợ: "Oa! ! Quá đẹp đi.”
Quả thực nhiếp ảnh gia không lừa các cô, lúc này sân thượng càng thêm xinh đẹp, cây xanh bày biện đan xen, trên đường đi đến giường hoa còn phủ kín hoa tươi, trừ bỏ ánh đèn chiếu sáng, bốn phía còn treo các loại đèn nhỏ, giờ phút này đặt mình vào đó, Đường Noãn thật sự cảm thấy mình là công chúa trong cổ tích.
Nhiếp ảnh gia cười nói: "Đây chính là chủ đề người đẹp ngủ trong rừng, cô Đường nằm lên đó trước đi.”
"Cô Quý và cô Lý chụp sau.”
Quý Vân và Lý Thu Thu đẩy Đường Noãn lên trước, cô cũng không khách sáo, một đường dẫm lên thảm hoa tươi đi đến mép giường, hoa hồng quấn quanh giường hoa vẫn kiều diễm ướt át như cũ, Đường Noãn trực tiếp nằm trên chiếc giường cô nhớ thương cả trưa, hạnh phúc thở phào.
Nhân viên công tác đi đến sửa sang váy vóc và tóc giúp cô, xung quanh còn bật nhạc tiếng chim kêu và tiếng suối chảy, Đường Noãn cầm lòng không được nhắm mắt lại, giống như thật sự đặt mình trong rừng rậm.
Nhiếp ảnh gia đặt một dải lụa màu lam lên mắt cô: "Được, từ giờ trở đi cứ nhắm mắt lại như vậy, đúng rồi, vô cùng xinh đẹp… Chờ một lát đừng cử động, chúng tôi điều chỉnh ánh đèn một chút.”
Điều chỉnh ánh đèn này có hơi lâu, chẳng qua Đường Noãn cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại nằm rất thoải mái, gió ấm thổi hơi nóng về phía cô còn kèm theo hương hoa mơ hồ, làm cả người cô thả lỏng, vô cùng thích ý, người đẹp ngủ trong rừng, công chúa Aurora sau một trăm năm có thể như thế này hay không nhỉ?
DTV
Đường Noãn nghĩ như vậy, khoé miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên, không bao lâu, cuối cùng cảm nhận được có người đi đến bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-390.html.]
Cô còn tưởng là nhiếp ảnh gia, mở miệng hỏi: "Được rồi sao?”
Sau đó thì cảm thấy có một bàn tay to nắm lấy tay mình…Đường Noãn sửng sốt, cho dù bọn họ chân chính xác định quan hệ còn chưa được mấy tháng, nhưng cô rất rõ đây là tay ai. Cô mơ hồ nhận ra cái gì: Tạo cảnh kỳ quái, những sự sắp xếp trùng hợp, còn có cảnh tượng mộng ảo dường như bất kể tốn bao nhiêu tiền…
Chỉ là không biết vì sao đầu óc cô load hơi chậm, kết quả không đợi cô đưa ra kết luận, đã cảm nhận được môi mình được người hôn lấy. Hơi thở quen thuộc, cảm giác run rẩy quen thuộc, trong nháy mắt kia, đầu óc Đường Noãn hoàn toàn trống rỗng. Người đến nhẹ nhàng tháo dải lụa trên đôi mắt cô xuống, lại in một nụ hôn trên trán cô, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: "Được rồi.”
Đường Noãn chậm rãi mở to mắt, gương mặt tuấn mỹ cô ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt cô, Diệp Thù Yến mặc một bộ lễ phục vương tử phức tạp lại nhẹ nhàng hôn môi cô lần nữa, nhìn cô cười: "Công chúa điện hạ, nên tỉnh rồi.”
Quý Vân, Lý Thu Thu cùng người trong đoàn của nhiếp ảnh gia hoan hô b.ắ.n pháo hoa, vô số cánh hoa tươi rơi xuống xung quanh bọn họ, Đường Noãn đột nhiên đứng dậy ôm lấy anh, rõ ràng muốn cười nhưng bỗng lại nghẹn ngào: "Anh làm gì vậy?”
“Thật sự có một chuyện quan trọng phải làm.”
Diệp Thù Yến cười cười, kéo điện thoại của cô đặt trong lòng bàn tay của cô: "Nhưng anh cảm thấy chuyện này vẫn nên để người nhà em biết…"Đường Noãn nhìn đôi mắt của anh, không biết vì sao lại hiểu ý tứ của anh. Cô mím môi, mở danh bạ ra tìm được dãy số của Thẩm Kim Hoa, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thù Yến một cái, Diệp Thù Yến cổ vũ nhìn cô.
Đường Noãn cắn chặt răng, ấn xuổng phím gọi. Dường như chỉ có nháy mắt là đối phương đã nghe máy, tiếng của Thẩm Kim Hoa bay ra: "Noãn Noãn? Con à?”
Nước mắt đột nhiên dâng lên, Đường Noãn che miệng nói không nên lời, Thẩm Kim Hoa kiên nhẫn chờ: "Noãn Noãn? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Thấy cô không có cách nào mở miệng, Diệp Thù Yến tiến lên nói: "Bác Thẩm, bây giờ cô ấy đang ở phim trường phía nam, có chút việc muốn mời bác đến đây một lát.”