Cô tự giểu cười: "Lúc đó cũng không biết làm sao, cứ bướng bỉnh nhất định phải gọi cho đến khi bọn họ nhận mới thôi, kết quả còn lại một chút pin cuối cùng vẫn không gọi được...”
"Cuối cùng em cũng phản ứng lại, mình đã phạm phải ngu xuẩn, nếu cuộc gọi tiếp theo không ai bắt máy thì em sẽ xong đời, cho nên dùng chút pin cuối cùng gửi một tin nhắn.”
Đường Noãn bỗng nhiên xoay người, nhìn Diệp Thù Yến, hưng trí bừng bừng nói: "Anh đoán người đầu tiên tới là ai?”
Diệp Thù Yến ở bên kia không biết làm gì, màn hình tối xuống, nhưng âm thanh của Diệp Thù Yến trái lại còn rõ ràng: "Là ai?”
DTV
Đường Noãn cười nói, "Là Lý Thu Thu.”
"Thật ra lúc đó em và cô ấy cũng không quen biết lắm, con người cô ấy bình thường cũng không thích nói chuyện góp vui, nhưng lúc đó lại là người đầu tiên chạy tới, cực kì lo lắng cho em.”
Đáy mắt Đường Noãn hiện lên ấm áp: "Thứ hai chính là Quý Vân, sau đó còn có vài người. Sau khi bọn họ nghe nói em gửi tin nhắn cho mọi người, họ lại nhanh chóng thông báo cho những người khác em đã xuống rồi, để mọi người đừng lo lắng, cũng đừng chạy một chuyến vô ích.”
"Sau đó em đã quen với việc gửi tin nhắn, nếu như người để ý em, đương nhiên sẽ đáp lại, mà không đáp lại, có lẽ là không nhìn thấy, có lẽ là không thèm để ý...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-375.html.]
Mặc dù cô đang cười, nhưng đáy lòng Diệp Thù Yến lại nổi lên đau đớn chằng chịt, không có đứa trẻ nào không ôm chờ mong ba mẹ, cho dù trước khi bị Giang Miểu vạch trần thân phận, cho dù lý trí đều rõ ràng, cô vẫn ôm kỳ vọng xa vời đối với nhà Đường Thắng An, cô cố gắng leo lên như vậy, một phần là muốn thoát khỏi cái kết định sẵn, phần khác làm sao không phải muốn cho ba mẹ nhìn thấy cô đây?
Gửi tin nhắn, nếu đối phương không trả lời, ít nhất có thể an ủi bản thân, bọn họ chỉ là không nhìn thấy, cũng không phải không quan tâm đến cô...
Đường Noãn bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, cô sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy. Ra khỏi phòng ngủ, Diệp Thù Yến đã mở cửa đi vào, anh cúp video, không nói cái gì, chỉ giang hai tay với cô.
Đường Noãn nhìn đáy mắt anh đau lòng, bỗng nhiên ủy khuất, chạy tới nhào vào lòng anh, oán giận nói: "Thật đúng là, người ta chả cảm thấy gì cả.”
Giọng điệu không khỏi nghẹn ngào. Sau đó nhớ tới, lúc về cô hỏi một nhà ba người kia, biết lúc cô gọi điện thoại, Lâm Nguyệt Nga đang làm spa không nhận, Đường Thắng An đang ở cùng Đường Dịch không nghe thấy, mà Đường Sương chỉ đơn thuần là không muốn nhận...
Kể từ đó, cô vì sợ gọi mà không trả lời. Diệp Thù Yến cúi đầu hôn lên trán cô, cúi người ôm cô trở lại phòng ngủ, từ đầu đến cuối anh không nói gì, chỉ yên lặng ôm cô vào trong ngực, Đường Noãn lại cảm thấy an tâm.
Mặc dù gần đây anh rất biết nói lời tình cảm, nhưng trong chuyện đứng đắn, chưa bao giờ dùng lời hứa, cứ như sau khi biết cô nhạy cảm tự ti, người yêu cầu hà khắc với người khác như anh lại như một nhà Đường Kim Hâm, động một chút là khen cô. Biết cô không có cảm giác an toàn, thì kiên nhẫn chờ đợi cô, tự mình dạy cô cách để phát triển bản thân. Mà bây giờ... Đường Noãn tựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm giác mình thật sự được yêu thương.
Cô ôm lấy anh, rất nhanh tiến vào giấc mộng... Sau khi Diệp Thù Yến đi công tác, Đường Noãn lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống khó khăn, mặc dù mỗi ngày đều có thể call video, nhưng càng call video ngược lại càng nhớ, cô cũng đành phải dùng công việc làm tê liệt bản thân.
Cũng may công việc của cô cũng không ít, Diệp Thù Yến cho cô cổ phần quản lý khách sạn, bởi vì biết kế hoạch của anh, trong khoảng thời gian Diệp Thù Yến vắng mặt, cô đành tự mình đến công ty tọa trấn.