Trợ lý Văn tiếp tục biện giải cho mình: "Huống hồ anh chỉ là công việc bận rộn quá không có thời gian rèn luyện thân thể mà thôi, nếu như là tay chân không tỉnh hoạt, sau đó vì sao bọn họ sao hoàn toàn không làm em bị thương chứ?”
Diệp Thù Yến nhỏ giọng chửi bới Với Đường Noãn: "Anh ta rất giảo hoạt, tranh công.”
Quả nhiên Đường Nguyệt không nói nên lời.
Đường Noãn bật cười, nhưng mặc kệ có phải là tranh công hay không, Đường Nguyệt rõ ràng chấp nhận bộ dạng này, trợ lý Văn ở bên trong đã ngoan cường giơ tay lên nắm lấy bàn tay còn nguyên vẹn của Đường Nguyệt.
Lại nhìn cánh tay đang treo lơ lửng của cô ấy nói: "Thế nào? Có đau không?”
Đường Nguyệt sợ anh ta bị thương không dám động, chỉ là nói: "Yên tâm, không đau bằng anh gãy xương.”
Trên lưng trợ lý Văn ngoại trừ hai vết d.a.o ra, nghiêm trọng nhất chính là gãy xương cẳng chân trái, còn có vô số vết thương da thịt khác. Lại nghe trợ lý Văn nói: "Nhưng anh cảm thấy em đau nhất.”
Đường Noãn không khỏi hít một tiếng, không ngờ trợ lý Văn lạnh lùng lại có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.
Đường Nguyệt quả nhiên ngượng ngùng, liếc anh ta một cái nói: "Lúc ấy em cũng đã định đưa tài liệu cho bọn họ, vì sao anh lại ngăn cản chứ?”
“Dù thế nào đi nữa, những mệnh kia cũng không quan trọng, sau này đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa.”
Trợ lý Văn nói: "Em mất nhiều công sức mới lấy được thứ như vậy, lần này lấy được, sau này sợ sẽ không lấy được.”
"Hơn nữa bọn họ đã biết em biết bí mật của bọn họ, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.”
Hóa ra là bởi vì trợ lý Văn không chỉ che chở Đường Nguyệt, còn kiên quyết buông tài liệu ra, cho nên mới trúng thêm một dao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-372.html.]
Anh đều tính xong hết nhất định không có chuyện gì mới xông ra, em xem bây giờ không phải chúng ta đã thành công rồi sao?”
Trợ lý Văn nhìn Đường Nguyệt cười hỏi: "Bây giờ em đã công nhận năng lực của anh rồi chứ?”
Đường Nguyệt khẽ cúi đầu không nói lời nào, trợ lý Văn cứ như vậy nhìn cô ấy cười. Không khí bắt đầu mập mờ hơn mắt thường có thể nhìn thấy được, Đường Noãn cảm thấy không dễ nhìn tiếp, vỗ vỗ Đường Phi muốn rời đi. Không ngờ Diệp Thù Yến đột nhiên đưa tay gõ cửa.
Đường Noãn và Đường Phi hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đứng thẳng lên, Diệp Thù Yến đã trực tiếp đẩy cửa đi vào. Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến, lại nhìn trợ lý Văn, oán niệm trong mắt đối phương cũng tràn ra rồi, Diệp Thù Yến lại làm bộ không phát hiện, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một phen: "Tôi còn tưởng anh lại giở trò gì, không ngờ lại là đùa giỡn.”
DTV
Ánh mắt của anh dừng ở trên tay trợ lý Văn đang nắm lấy Đường Nguyệt: "Đây có tính là thừa dịp người gặp nguy hiểm, đánh tráo đạo đức, không tốt lắm?”
Trợ lý Văn mà không nghe ra anh cố tình đến phá thì chính là kẻ ngốc, không biết mình đã gần mười ngày không gặp anh, làm sao lại đắc tội với tư bản lòng dạ độc ác này? Anh ta nhìn Đường Nguyệt, bỗng nhiên nói: "Luật sư Đường, em có thể thay anh xin nghỉ với em rể của em không?”
Hai chữ "em rể" kia nhấn rất nặng.
Diệp Thù Yến... Đường Noãn và Đường Nguyệt đều nhịn không được bật cười, Đường Phi cũng cảm thấy buồn cười. Đúng lúc y tá đến nhắc nhở: "Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, mời người nhà đến thăm rời đi.”
Đường Noãn và Đường Phi lập tức chuẩn bị đi, Diệp Thù Yến lại đứng bất động, anh nhìn về phía Đường Nguyệt: "Luật sư Đường, tay của chị bị thương không tiện, cùng tụi em ra ngoài đi.”
Trợ lý Văn...
Cuối cùng Đường Noãn cưỡng ép kéo Diệp Thù Yến rời đi, sau khi đi ra không nhịn được càu nhàu nói: "Trợ lý Văn vất vả lắm mới nói chuyện với chị em một lát, sao anh lại cố ý quấy rối chứ.”
Nói đến đây lại đánh người nói: "Chẳng lẽ thật sự không muốn trợ lý Văn làm anh rể sao?”
"Anh là người nhỏ nhen như vậy sao?”
Diệp Thù Yến học theo dáng vẻ của cô nhìn lại, nắm lấy tay cô ý ngoại ngôn tại: "Anh ta chỉ là mập mờ mà thôi, anh ta chen ngang anh còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều...”