Thần trí của Đường Noãn bị gọi về, hoảng sợ, không nhịn được giãy dụa. Nhưng Diệp Thù Yến không biết là không nghe thấy hay là căn bản không thèm để ý, chỉ gắt gao ấn hai tay cô tùy ý làm theo ý mình, thậm chí cô càng giãy dụa anh càng hưng phấn hơn.
Loại kích thích không có cảm giác an toàn này khiến cho thần kinh của Đường Noãn căng thẳng, sống lưng bất giác kéo thẳng, trái lại càng thuận tiện cho Diệp Thù Yến, một tay anh trực tiếp xuyên qua thắt lưng cô, dùng sức ấn vào lồng n.g.ự.c anh, hôn càng thêm thuận tiện.
Cũng may thư ký chỉ gõ cửa ba lần, không nghe thấy đáp lại lập tức rời đi, lúc này Đường Noãn mới thả lỏng, sau đó toàn bộ thân thể mềm nhũn thành một đống bùn.
Diệp Thù Yến lại phát ra một tiếng cười sung sướng, động tác cuối cùng cũng không còn hung mãnh như vậy, bắt đầu dịu dàng tinh tế trấn an...
Cuối cùng lại trực tiếp vòng qua eo Đường Noãn ôm cô lên đặt lên đùi mình... Không biết qua bao lâu, Đường Noãn mềm nhũn tựa vào vai Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến vuốt ve sống lưng cô giúp cô bình phục lại hơi thở, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Đường Noãn khôi phục chút sức lực, nhưng không nhịn được đánh anh, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Bây giờ bên ngoài hoàn toàn đoán được bên trong xảy ra cái gì!” Cô vẫn còn biết xấu hổ.
Diệp Thù Yến lười biếng tựa vào lưng sô pha hoàn toàn thả lỏng, thuận thế cầm tay cô đặt ở bên môi hôn một cái, cười nói: "Hai vợ chồng chưa kết hôn đứng đắn chúng ta, lại là giờ tan tầm, không xảy ra chút gì mới kỳ quái.”
Đến đây lại nhàn nhạt nói: "Ai cũng không thể nghi ngờ mị lực của em.”
Đường Noãn vừa tức vừa cười: "Trước kia sao không phát hiện da mặt anh dày như vậy? Anh không phải Diệp đại thiếu lãnh đạm cấm dục sao?”
Diệp Thù Yến lại thăm dò mổ mổ lên môi cô một chút, cười nói: "Anh mà lãnh đạm cấm dục thì sẽ không tôn trọng lắm với vị hôn thê.”
Đường Noãn: . . . Cô phát hiện cô ở phương diện này căn bản không nói lại được Diệp Thù Yến, chỉ có thể kéo tay anh lại đây, hung hăng cắn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-356.html.]
Kết quả lại bị Diệp Thù Yến ấn đầu trả thù về... Cuối cùng Đường Noãn tự kỷ dựa vào trong n.g.ự.c Diệp Thù Yến, cho dù Diệp Thù Yến trêu chọc thế nào cũng không nói lời nào.
Cô to gan nghĩ, cô muốn lạnh lùng và bạo lực! Diệp Thù Yến buồn cười muốn chết, cứ như vậy dùng tư thế ôm cô rướm người mở hộp thức ăn trên bàn trà ra: "Ấy, đồ ăn từ đâu vậy, thật là thơm.”
Đường Noãn không nhịn được nhìn qua, đây là do Đường Kim Hâm làm. Mặc dù Đường Nguyệt không nói tình huống với người nhà, nhưng Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa dường như có năng lực đặc biệt, cho dù không rõ cụ thể con cái đã xảy ra chuyện gì, cũng luôn có thể ân cần ấm áp an ủi khi cần thiết. Đương nhiên lúc bọn họ đưa cơm cho Đường Nguyệt cũng thuận tiện đưa cho cô một phần. Đường Noãn nghĩ đến Diệp Thù Yến cũng thích món ăn do ba cô nấu, liền chạy tới muốn cùng nhau ăn. Hừ! Cái tên xấu xa này đã khiến cô xấu hổ.
Diệp Thù Yến bật cười, cầm đũa gắp một miếng sườn đưa đến bên miệng cô: "Đói bụng rồi đúng không, ăn rồi mới có sức lực tức giận.”
Đường Noãn trực tiếp quay đầu, kết quả bụng lại không chịu thua kém phát ra thanh âm ùng ục.
Đường Noãn: . . . Diệp Thù Yến cười to, Đường Noãn xấu hổ trừng mắt nhìn anh: "Không được cười! Cười em nữa... Ưm...”
Những lời còn lại bị một miếng sườn thơm ngon chặn trong miệng, Diệp Thù Yến thấy cô cắn rồi mới buông đũa ra, cười nói: "Ngon không?”
Đường Noãn phồng má nhai đồ ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Diệp Thù Yến nhìn cô không nhịn được cười, sao lại đáng yêu như vậy, sờ sờ gò má cô nói: "Ngoan lắm.”
DTV
Đường Noãn nghe được giật mình, bất chấp trong miệng còn có thịt, trừng mắt hàm hồ nói: "Đừng gọi như vậy! Chả phù hợp với anh tí gì! Buồn nôn chết.”