Rất nhanh, thang máy mở ra ở tầng một, Diệp Thù Yến đang muốn đi xem cô ở đâu, kết quả cô lại thăm dò trước một bước. Cô vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen buổi sáng, cột tóc đuôi ngựa, như vậy lúc thò đầu ra đuôi tóc sẽ đung đưa buông xuống, có vẻ nghịch ngợm năng động.
Diệp Thù Yến cố nhịn mới không bật cười, anh đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cũng chỉ có cô dám nhìn như vậy, người khác cơ bản đều tránh đi.
Nháy mắt khi nhìn thấy anh, Đường Noãn phản xạ có điều kiện rụt đầu muốn trốn, nhưng nghĩ đến cái gì lại nghiêng đầu ra, kinh ngạc nói: "Anh muốn đi đâu vậy?”
"Có chuyện quan trọng muốn đi ra ngoài một chút.”
Diệp Thù Yến nhìn cô cũng ra vẻ kinh ngạc: "Không phải em ở chỗ Quý Vân sao?”
Đường Noãn nhìn anh, giơ hộp đựng thức ăn giữ ấm trong tay lên hừ một tiếng nói: "Có phải anh biết rõ còn cố hỏi, chưa đến hai phút, em bay cũng không bay được.”
DTV
Đến đây lại thất vọng nói: "Nếu như anh phải bận việc thì em đi trước.”
Diệp Thù Yến thò người kéo cô vào: "Em lên trước đi.”
Đường Noãn lại có chút ngạc nhiên: "Anh ra ngoài một lát? Lúc nào thì anh quay lại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-355.html.]
Cô nhìn đồng hồ nói: "Em có hai giờ.”
Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Vậy là đủ rồi.”
Đường Noãn không chú ý tới biểu cảm của anh, bắt đầu thất vọng vì bất ngờ mà mình chuẩn bị, chờ thang máy bắt đầu đi lên, mới phát hiện Diệp Thù Yến vẫn không nói gì. Không chỉ không nói gì, thậm chí sau khi tiến vào vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, bàn tay nắm cổ tay cô cũng buông ra. Đường Noãn nghi hoặc: "Anh Thù Yến?”
Diệp Thù Yến lúc này mới đáp lại một tiếng, giơ tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt lại không nhìn cô, rũ mắt giống như đang tự hỏi chuyện lớn gì đó. Đường Noãn cho rằng anh đang muốn làm việc, mặc dù cảm thấy rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, có thể nói không hổ là Diệp Thù Yến lãnh lẽo vô tình sao? Tối hôm qua mới xác định quan hệ yêu đương xong, hôm nay có thể bình tĩnh như vậy. Phải biết sáng nay cô chả làm được gì, nghĩ đến đây Đường Noãn không nhịn được trừng mắt nhìn anh. Bản thân cô đã đứng đây, vậy mà anh còn có thể thờ ơ...
Cho nên bất ngờ gì đó, cho dù thành công anh hẳn cũng không quá kích động. Đến tầng 20, cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Thù Yến đã lập tức đi ra trước. Đường Noãn bỗng nhiên có chút tức giận, thản nhiên nói: "Anh Thù Yến, nếu anh bận thì cứ bận trước đi, em nhớ tới mình cũng có chút việc.”
Nói xong lập muốn trực tiếp đi xuống.
Diệp Thù Yến vẫn không nói gì, quay đầu túm lấy cánh tay cô đi về phía văn phòng. Đường Noãn vốn định giãy dụa, nhưng nhân viên ban thư ký đúng lúc tới, cô cũng chỉ có thể để mặc anh kéo đi, gần như bị anh kéo vào trong văn phòng. Vừa vào phòng làm việc, Đường Noãn đã lập tức hất tay anh ra, thở phì phì đặt hộp thức ăn lên bàn trà, đang muốn quay đầu tạm biệt anh. Cả người bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau, ngay sau đó thân thể bay lên trời, Đường Noãn phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Diệp Thù Yến, kinh hãi nói: "Này... Này!”
Anh gần như là vội vàng đặt cô ở trên sô pha, gắt gao đè xuống. Đường Noãn chưa từng biết Diệp Thù Yến còn có phương diện như vậy, anh gần như hung ác nghiền nát môi cô, cứ như muốn xé nát cô nuốt vào bụng, sống lưng dâng lên run rẩy tê dại. Đường Noãn theo bản năng muốn lùi lại, lại như chọc giận con hung thú đang dùng bữa, đổi lại đối phương càng ngày càng cắn nuốt... Đường Noãn trong khoái cảm tê dại và sợ hãi đan xen như vậy không có sức lực phản kháng bị anh lôi kéo trầm luân...
Văn phòng đột nhiên bị gõ cửa, hình như là thư ký tới đưa đồ: "Diệp tổng?”