Nhưng đột nhiên Diệp Thù Yến lại buông tay ra, Đường Noãn dùng sức quá mạnh, dẫn đến trực tiếp kéo chăn đến bên hông, ánh mắt Diệp Thù Yến lại rơi vào thắt lưng cô. Lúc Đường Noãn đi lên mặc áo ngủ lụa kiểu hai phần, lúc đứng tự nhiên kín mít, nhưng nằm xuống lại lật qua lật lại cả đêm, đã bị giày vò không chỉnh tề, nút áo n.g.ự.c mở ra hai cái, cũng lộ ra một đoạn eo nhỏ.
Cô theo bản năng phát hiện nguy hiểm, lại nhanh chóng đắp chăn lại, ừm, lần này tự mình che mặt lại, "Mấy giờ rồi? Anh không đi tập gym sao?”
Bên cạnh không có ai trả lời, chỉ có thể cảm giác được nệm hơi sụp đổ. Đường Noãn còn tưởng rằng anh rời giường chuẩn bị đi tập thể dục, đang muốn lặng lẽ kéo chăn xuống nhìn, lại bị đè lại.
Đường Noãn còn đang sững sờ, đã cảm giác đối phương đang dựa vào, có cái gì đè lên môi cô.
Mặc dù cách một lớp chăn tơ tằm, như cô cũng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp cùng hơi thở nóng bỏng.
Ý thức được đó là cái gì, Đường Noãn không khỏi nín thở, bị lớp chăn ngăn cách trong không gian kín, cứ như có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng.
DTV
Một lúc lâu sau, áp lực trên môi mới biến mất. Đường Noãn không nhúc nhích hồi lâu, cho đến khi người bên cạnh có động tĩnh, lần này thật sự rời giường.
Cô mới lặng lẽ kéo chăn xuống.
Diệp Thù Yến đã đi tới cửa phòng ngủ, cũng không quay đầu lại nhìn cô: "Hôm nay tôi phải đến công ty sớm một chút, em cứ ngủ thêm một lát nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-318.html.]
Đường Noãn nhìn đôi tai ửng đỏ của anh, lại lần nữa chui vào trong chăn. Diệp Thù Yến nói Đường Noãn ngủ thêm một lát, nhưng cô nào thể ngủ được, sau khi xác định Diệp Thù Yến đã ra ngoài, cô cũng nhanh chóng xoay người ngồi dậy, một lát sau lại tới cửa thò đầu ra dò xét bên ngoài, thấy phòng khách không có người, suy nghĩ Diệp Thù Yến hẳn là đến phòng tập thể dục hoặc thư phòng, vội vàng đệm chân chạy ra ngoài.
Sau đó đụng phải một bức tường thịt ở ngã rẽ. Vòng eo bị ôm lấy, giọng nói mang theo tiếng cười truyền xuống từ đỉnh đầu: "Sao lại hoảng hốt như vậy, đang làm chuyện xấu sao?”
Đường Noãn ôm trán ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, thật sự muốn đánh một trận, rốt cuộc ai làm chuyện xấu chứ?
Nhưng mà sao anh lại ở đây? Cứ như biết cô muốn làm gì, cho nên ở đây chặn cô. Diệp Thù Yến cười khẽ một tiếng, không chọc cô nữa, đưa hộp thức ăn cùng một cái túi cho cô; "Được rồi, biết em cũng rất bận rộn, cái này là bữa sáng, ăn đi, đây là quà.”
Nói đến đây, anh dịu dàng xoa xoa đầu cô nói: "Hy vọng em thích.”
Đường Noãn ra vẻ bình tĩnh nhận lấy: "Cám ơn, vậy anh bận rộn đi.”
Ra khỏi cửa lập tức hưng phấn chạy xuống dưới lầu.
Vừa về đến nhà đã mở túi quà kia ra, là một bộ trang sức, nhưng mac chất liệu là phỉ thúy, tạo hình cổ điển tao nhã, vừa nhìn đã biết không phải thẩm mỹ của trợ lý Văn, đáy lòng Đường Noãn không khỏi nổi lên ý ngọt ngào. Cầm lấy lấy thử trước gương một chút, phối với kiểu tóc cổ điển và sườn xám nhất định sẽ rất đẹp, khóe môi cô bất giác nổi lên ý cười. Diệp Thù Yến ở trên lầu khóe miệng cũng mỉm cười, anh hy vọng có ngày đi công tác về, có thể tự tay thử cho cô.
Nhưng mà trước đó, phải giải quyết chuyện phiền toái của nhà họ Diệp trước. Diệp Thù Yến thắt cà vạt xong, ra cửa, anh lại là người thừa kế của Diệp thị lạnh lùng lại không gần gũi. Những ngày tiếp theo Diệp Thù Yến cực kỳ bận rộn, Đường Noãn cũng không thoải mái, kịch bản "Cửu Trọng Xuân" chuyển thể thuận lợi, bây giờ đoàn làm phim và ekip cũng bắt đầu chuẩn bị, rất nhiều chuyện cô cần phải tự mình đến hiện trường xem xét.
Nhưng mà mặc kệ bận rộn đến đâu, mỗi sáng tối đều có thể nhìn thấy Diệp Thù Yến, buổi sáng anh sẽ mang hộp thức ăn xuống ăn sáng cùng cô.