Người thừa kế nhà họ Diệp gia, còn tưởng rằng anh không chịu ủy khuất gì. Không nghĩ tới Diệp Chính Hồng lại quá đáng như vậy, đứa nhỏ tự mình vất vả làm dự án, lại yêu cầu cho em trai mẹ kế, dựa vào cái gì chứ?
"Điều này cũng quá đáng rồi.”
Đường Phi nói.
"Cho dù em trai anh ấy cuối cùng không tranh nổi, Nhưng ba anh ấy nói như vậy, Diệp Thù Yến có thể không đau lòng sao...”
Không, anh không buồn, hoàn toàn không! Đường Noãn hò hét trong lòng.
Cô hận không thể vạch trần bộ mặt thật sự của Diệp Thù Yến với bọn họ, cô cũng không tin Diệp Thù Yến đi ra ngoài gọi điện thoại đúng lúc có thể khiến cho Đường Bôn nghe được, rõ ràng là cố ý đúng không? Nhưng mà nhìn bộ dạng người nhà, cô lại hoàn toàn không có cách nào mở miệng, bởi vì người này nói tất cả đều là sự thật, cô muốn nói anh giả vờ, hoàn toàn không cần để ý, ba mẹ cô không chừng càng đau lòng hơn: không thèm để ý chính là bị tổn thương thấu tâm hoàn toàn nản lòng thoái chí, càng thảm hơn. `. "Về rồi về rồi, chúng ta cũng đừng nói cái gì.”
Đường Bôn nói.
Mọi người liền xuyên qua cửa sổ nhìn khuôn mặt lãnh đạm của anh đi tới cửa, nhưng nháy mắt nhìn thấy bọn họ lại nở nụ cười, giống như không muốn phá hủy sự ấm áp trước mắt.
Sau khi anh ngồi xuống, Đường Bôn gắp cho anh một miếng sườn: "Anh rể, nếm thử cái này, ba em làm, rất ngon.”
Diệp Thù Yến sửng sốt, nhìn Đường Bôn bỗng nhiên lộ ra một ý cười, nụ cười này nói như thế nào đây, giống như xuân ấm hoa nở, mặt trời sáng lạn, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra là vui vẻ xuất phát từ trong lòng.
"Cảm ơn em.”
Đường Bôn liền cảm thấy cứ như cảm giác sứ mệnh chăm sóc chị Noãn của anh ta lúc trước, vị anh rể đáng thương này cũng cần bọn họ đến sưởi ấm.
DTV
Ở giữa không ngừng giúp anh gắp thức ăn. Đường Noãn nhìn người nhà họ Đường hơn nửa giờ trước còn khách sáo xa cách, lúc này gần như dùng vẻ mặt đau lòng nhìn anh.
Thẩm Kim Hoa còn vụng trộm cảm thán với Đường Noãn: "Chả trách nói tính tình của cậu ấy lạnh nhạt, là bởi vì không có ai thương yêu, đây không phải rất mềm mại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-315.html.]
Đường Noãn: "...”
Cô đỡ trán không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói không hổ là đại boss sao? Bởi vì lo lắng vừa mới về mệt mỏi, cuối cùng không để cho Diệp Thù Yến uống nhiều rượu, cứ như vậy Diệp Thù Yến lúc đi ra cửa còn đ.â.m loạn.
Mọi người hoảng sợ, Diệp Thù Yến lập tức đứng vững dậy: "Xin lỗi, gần đây có hơi bận rộn.”
Lúc này anh mới lộ ra một tia mệt mỏi. Trầm Kim Hoa lập tức nói: "Vậy mau trở về nghỉ ngơi, Noãn Noãn, con phải chăm sóc Thù Yến thật tốt, có nghe không?”
Đường Noãn: "...”
Mẹ quên mất hôm nay làm chỗ dựa cho con sao? Đường Kim Hâm còn dặn dò Diệp Thù Yến: "Lúc rảnh rỗi thì tới đây, chú sẽ bồi bổ cho cháu.”
Diệp Thù Yến gật gật đầu, vậy mà có vài phần ngoan ngoãn: "Cám ơn chú.”
Chờ xe khởi hành, Đường Noãn không nhịn được đưa tay bóp eo Diệp Thù Yến: "Giả vờ không tệ, Diệp đại thiếu gia.”
Diệp Thù Yến đưa tay cầm tay cô: "Thật ra không giả vờ.”
"Hôm nay tôi bỗng nhiên cảm thấy hình như tôi thật thảm.”
Đường Noãn sửng sốt, quay đầu thấy anh cũng nhìn cô, cả người đều lười biếng, đáy mắt lại là ý cười ấm áp: "Nhưng gặp được em, tôi lại cảm thấy may mắn.”
Đó là tư thái thả lỏng mà Đường Noãn chưa từng thấy, hơn nữa trong mắt đối phương có chút ấm áp, giống như có thứ gì đó dính vào, thu hút ánh mắt cô không có cách nào dời đi.
Diệp Thù Yến nhanh chóng nghiêng người qua, Đường Noãn lập tức cảm giác mình bị một cỗ khí tức nam tính quen thuộc bao vây, theo bản năng giãy dụa một chút, lại nghe thấy anh biếng nhác nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lúc, chúng ta không gặp nhau 18 ngày rồi.”
Trong giọng nói có mệt mỏi không chút che dấu.