Diệp Thù Yến gọi điện thoại tới: "Biết rồi, đã biết mấy ngày rồi.”
Âm thanh của anh có chút khàn khàn, không biết là bởi vì mệt mỏi hay là bị bệnh: "Tôi chuẩn bị lên máy bay, buổi chiều sẽ đến Yến Thành, đầu tiên đến thăm chú dì.”
Đường Noãn nói: "Có phải anh không thoải mái không? Nếu không thì tôi nói với ba mẹ tôi một tiếng, hôm khác rồi đến, họ sẽ không trách anh đâu.”
"Không cần!” Diệp Thù Yến nói: "Chuyện của Diệp Thù Thần.”
Nói đến đây, anh hình như khẽ thở dài: "Dù sao cũng không phải chuyện có thể xử lý ngày một ngày hai, vẫn là đi gặp chú dì quan trọng hơn.”
Cúp điện thoại, Đường Noãn lại nheo mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cho dù là trong sách, hay là cô nhìn thấy, Diệp Thù Yến cũng không thể kiêng dè với Diệp Thù Thần như vậy. Bộ dạng này, sao lại cảm giác giống như sắp bị Diệp thị đuổi ra khỏi cửa?
Tên này lại giở trò gì đây?
Đường Noãn không biết Diệp Thù Yến bỗng nhiên trúng gió gì, hôm qua đầu tiên là gọi điện hỏi thăm sở thích của Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa, đến buổi tối sẽ gọi điện thì nói là hôm nay xuống máy bay sẽ đi thăm nhà họ Đường.
Hơn nữa anh còn đặc biệt nhấn mạnh thái độ của Diệp Thù Thần, khiến Đường Noãn luôn cảm thấy không thể nói ra chỗ nào cũng không đúng.
Cho đến khi Thẩm Kim Hoa lại gọi điện thoại tới xác nhận máy bay của Diệp Thù Yến không bị trì hoãn, lúc anh đến đúng giờ, thì thầm một câu: "Dù sao thì thái độ này vẫn rất được".
Đường Noãn chợt nhớ tới chuyện ngày đó Thẩm Kim Hoa tức giận với Tôn Uyển Thu, hỏi: "Mẹ nói với anh ấy cái gì?”
DTV
Thẩm Kim Hoa nghi hoặc: "A, cậu ấy không nói với con sao? Chúng ta không gọi điện thoại, là chị cả của em, khoản thời gian trước con bé giúp con ký hợp đồng không phải tương đối quen với trợ lý của cậu ấy sao? Liền bóng gió hỏi một chút, không nghĩ tới nói gió đã lập tức mưa, đến liền luôn. Chuyện này cậu ấy không nói với con sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-312.html.]
,Anh đương nhiên là không nhắc đến, chả trách sốt ruột như thế, Đường Noãn gần như hiểu được chút tâm tư của Diệp Thù Yến. Đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên người nhà họ Đường đến chỗ cô, Diệp Thù Yến đối chọi gay với bọn họ.
Không nghĩ tới hôm nay lại sợ hãi thế. Diệp Thù Yến căng thẳng sợ hãi, là chuyện không thể tưởng tượng nổi cỡ nào. Đến khi ra sân bay đón Diệp Thù Yến, Đường Noãn gần như không nhịn được muốn bật cười.
Chỉ thấy Diệp Thù Yến phong trần mệt mỏi, dưới mắt còn có màu xanh đen nhàn nhạt, khoa trương nhất chính là, môi còn có chút trắng bệch. Một Diệp Thù Thần có thể khiến cho anh biến thành như vậy!
Quan trọng nhất chính là, anh chỉ quản mình diễn, không nhìn thấy biểu cảm khó nói hết của trợ lý Văn phía sau sao?
Diệp Thù Yến nghe được tiếng lòng của cô, quay đầu lại nhìn trợ lý Văn. Thất sách, quả nhiên Noãn Noãn nhà anh thông minh, lại để người này kéo chân sau. Lại nói, tên này không phải cố ý sao? Diệp Thù Yến quyết định đuổi anh ta đi: "Trợ lý Văn, anh cũng mệt rồi, hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Trợ lý Văn từ trước đến nay luôn không có nhiều suy nghĩ về lời nói của Diệp Thù Yến lần này lại nói: "Tôi vẫn nên đưa anh qua thì hơn.”
“Không cần đâu.”
Diệp Thù Yến nói: "Tôi đi thăm ba mẹ Đường Noãn, nếu anh đi sẽ có vẻ rêu rao quá.”
Tóm lại sẽ không cho anh có cơ hội hủy đáng thương của tôi. Trợ lý Văn đi một bước quay đầu ba lần, Đường Noãn nghi hoặc: "Sao trợ lý Văn nhìn qua có chút luyến tiếc vậy chứ?”
Diệp Thù Yến suy nghĩ một chút nói: "Có thể là lo lắng cho tôi.”
Đường Noãn ngẩng đầu nhìn bộ dáng của anh, cố ý nghèn nghẹn: "Anh đến thăm như vậy, không lễ phép là thứ yếu, ba mẹ tôi có thể cảm thấy thân thể Diệp Thù Yến anh yếu ớt nhiều bệnh không?”
Diệp Thù Yến:"...”