[Bọn họ nghi ngờ anh thích tôi! Hai chàng trai cao lớn, làm gì mà ôm ôm ấp ấp, Diệp tổng, anh cũng không gần gũi với phụ nữ...]
Trợ lý Văn đột nhiên suy nghĩ: [Chẳng lẽ thật sự bởi vì mình sao? Dù sao chúng ta sớm chiều ở chung, năng lực công việc của mình còn mạnh như vậy, anh ấy và Đường tiểu thư yêu đương lại luôn tâm tình bất định với mình, chẳng lẽ là không khống chế được tình cảm...]
Nháy mắt lông tơ của Diệp Thù Yến dựng thẳng lên, như bị điện giật buông anh ta ra, không thể tin nổi nhìn trợ lý Văn, cảm thấy theo một ý nghĩa nào đó, anh thật sự có chút đáng sợ.
Không thể dựa vào trợ lý, trở lại khách sạn, Diệp Thù Yến suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Noãn: "Noãn Noãn, ba mẹ em thích cái gì?”
Lúc đầu Đường Noãn nghe anh hỏi như vậy còn có chút mờ mịt: "Ba mẹ tôi thích cái gì sao?”
Diệp Thù Yến nói: "Tôi cảm thấy mình nên chính thức đi thăm bọn họ một chút.”
Đường Noãn lập tức cảnh giác: "Tại sao anh lại đi thăm bọn họ?”
Thái độ này của cô ngược lại khiến cho trong đầu Diệp Thù Yến sáng lên, đây hình như cũng là một biện pháp, nếu như ba mẹ cô thích anh.
Nhớ lại tình hình lúc trước anh đối chọi gay gắt với bọn họ, hay là trước để cho bọn họ không chán ghét anh rồi nói sau.
"Là vị hôn phu, tôi nên tôn trọng ba mẹ em, lúc trước em còn chưa thích ứng được với bên kia, tôi vẫn không đề cập tới, bây giờ tôi cảm thấy đã đến lúc rồi, không đi thì sẽ rất thất lễ.”
Không đợi Đường Noãn từ chối, Diệp Thù Yến tiếp tục nói: "Nếu không chú và dì có ý kiến với tôi, sau này chúng ta kết hôn sẽ gặp phiền phức.”
Trong lòng Đường Noãn nhảy dựng lên, buột miệng nói: "Ai muốn kết hôn với anh chứ?”
Diệp Thù Yến bỗng nhiên cười khẽ: "Vậy em muốn từ hôn với tôi sao?”
Trong giọng nói của anh lộ ra sung sướng: "Nói như vậy chúng ta không tính là lưỡng tình tương duyệt.”
Đường Noãn:"...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-310.html.]
Cô phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy tiến thoái lưỡng nan, Diệp Thù Yến thật sự rất hèn hạ!
DTV
Lại nghe anh thở dài nói: "Được rồi, thế thì tôi tự nghĩ biện pháp vậy, tóm lại đây là nghĩa vụ của tôi với tư cách vị hôn phu, tôi nhất định phải đi một chuyến đi.”
Uy hiếp, uy h.i.ế.p trần trụi.
Anh không chỉ đê hèn mà còn vô sỉ. Nhưng Đường Noãn vẫn phải thỏa hiệp, tự anh làm, không biết sẽ làm ra chuyện gì, còn không bằng nắm giữ mọi chuyện khống chế trong phạm vi. Nhưng mà...
Đường Noãn cười giảo hoạt: "Ba tôi thích đồ ăn ngon, mẹ tôi... bà ấy thích bọn nhỏ đều khỏe mạnh vui vẻ.”
“Chị gái tôi và anh hai tôi thích ăn đồ ba tôi nấu, em trai tôi thích tiền tiêu vặt.”
Để tôi xem anh có thể nghĩ ra cách gì.
Diệp Thù Yến:"...”
Chiếu theo cách nói của cô như vậy, cứ trực tiếp đưa cho Đường Kim Hâm một vài nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ, khiến cho ông ấy vui vẻ, đám Đường Nguyệt ăn rất vui vẻ, Thẩm Kim Hoa nhìn mọi người vui vẻ, đương nhiên cũng vui vẻ. Hơn nữa, đây không phải là thói quen hàng ngày của gia đình bọn họ sao?
Diệp Thù Yến thở dài thật sâu, quên đi, vị hôn thê cũng không đáng tin cậy, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Diệp Thù Yến nghiên cứu hơn một giờ, cuối cùng cũng tìm được một câu tương đối đáng tin cậy từ rất nhiều hồi âm: khổ nhục kế hoặc là tỏ vẻ đáng thương.
【Nếu như nhà mẹ vợ thật lòng yêu thương con gái, có thể áp dụng, người lớn từ ái vẫn rất dễ đau lòng, vừa đau lòng sẽ mềm lòng thôi.】
Thế là Diệp Thù Yến suy nghĩ mình đáng thương chỗ nào: Ngoại hình? Mặc dù anh chưa từng đặc biệt để ý đến diện mạo, nhưng anh biết, Đường Noãn có thể động tâm với anh, cái này có một phần lớn công lao của vẻ bền ngoài.
Gia thế? Rất giàu, không ai dám chọc anh.
Tình cảm? Có hôn thê xinh đẹp đáng yêu, tiến triển thuận lợi.
Anh thật sự không nghĩ ra mình chỗ nào có thể đáng thương.