Tôn Uyến Thu lạnh mặt, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Bà Đường...”
Thẩm Kim Hoa cắt ngang bà ta: “Bà xem, không cần khách sáo như vậy đâu, cứ gọi là bà thông gia là được.”
Tôn Uyển Thu: . . .
Bà ta không gọi được, chỉ đành bỏ việc xưng hô đi, nhưng tiết tấu của lời nói cũng đã bị gián đoạn, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Dạo gần đây Đường Noãn thực sự đã mang đến áp lực không nhỏ cho nhà họ Diệp, bà có biết những chuyện gần đây con bé làm không?”
Thẩm Kim Hoa kinh ngạc nói: “Tôi nói này bà thông gia, con bé chỉ là một cô gái thì sao có thể mang đến áp lực cho nhà họ Diệp được chứ? Là con bé quá lợi hại, hay là nhà họ Diệp nhà bà không được vậy? Nhà hào môn ông bà không chống lại được sao?”
Tôn Uyển Thu nghẹn họng, nhàn nhạt nói: “Chắc là là bà không biết, người nhà chúng tôi sẽ không rút dây động rừng, Đường Noãn lăn lộn như vậy chỉ để lấy chút tiền đó, như vậy là vứt bỏ thể diện của nhà họ Diệp chúng tôi, hơn nữa còn cả việc hợp tác mấy chục tỷ của chúng tôi với nhà họ Giang...”
Thẩm Kim Hoa không đợi bà ta nói xong đã cười nói: “Ồ, tôi biết rồi, loại người như các bà cũng có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa, cũng giống như triều Đường, có một Dương quý phi có thể khiến các bà thay đổi triều đại, phải không?”
“Vậy mấu chốt của việc hợp tác mấy chục tỷ kia nằm ở trên người con bé, vậy có phải ông bà phải cho con bé vào ở trong cung không? Sao lại còn quát mắng?”
Quý Vân suýt nữa cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, Đường Noãn cũng cố nén sự buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-305.html.]
Tôn Uyển Thu đã tức giận không nói lên lời, Thẩm Kim Hoa tiếp tục nói: “Không phải, tôi nói này, có phải triều đại của các bà sắp sụp đổ rồi không? Ngay cả dân chúng bình dân như chúng tôi cũng nghe nói Thái thượng hoàng nhà bà là một kẻ lắm mồm, đi khắp nơi nói xấu con dâu chưa qua cửa.”
DTV
“Có lẽ nào, áp lực lớn lên giang sơn của nhà họ Diệp các người không phải do con bé Đường Noãn nhà tôi, mà là do mấy người đàn ông nhà bà không đủ tốt không?”
Diệp Thù Yến đang chọn quà cho Đường Noãn ở Hải Thành bỗng nhiên hắt xì một cái, đáy mắt toát ra sự dịu dàng: Chắc là Đường Noãn đang nhớ anh rồi... Cuối cùng Tôn Uyển Thu tức giận đến nỗi trực tiếp cúp điện thoại, Đường Noãn cứ tưởng như vậy là xong rồi, nhưng không ngờ Thẩm Kim Hoa lại gọi lại, nhưng đương nhiên đối phương không nghe máy.
Sau đó Thẩm Kim Hoa đổi sang điện thoại của mình, lấy số điện thoại của Tôn Uyển Thu từ máy của Đường Noãn để gọi lại lần nữa. Lần này Tôn Uyển Thu bắt máy, Thẩm Kim Hoa tiếp tục thân thiết nói: “Aiya, bà thông gia, sao ban nãy bà lại không bắt máy?”
“Đây là số điện thoại của tôi, bà nhớ lưu lại nha, nếu bên bà có muốn cầu hôn thì có thể liên hệ lúc nào cũng được, hoặc nếu như cảm thấy Đường Noãn làm chuyện gì có thể làm điên đảo tới vương triều nhà họ Diệp các người thì bà cũng có thể gọi điện thoại nói với tôi...”
Đường Noãn còn tưởng rằng bà ấy tính nói “Tôi sẽ dạy dỗ con bé” hay gì đó, kết quả lại nghe thấy bà ấy nói: “Để tôi tới xem xem năng lực của con gái nhà chúng tôi thế nào.”
Quý Vân gần như sắp cười phá lên, Lý Thu Thu cũng không nhịn được cười: “Chắc Tôn Uyển Thu cũng bị chọc tức đến ăn không ngon ngủ không yên rồi?”
Thẩm Kim Hoa nói: “Nếu bà ta dám nói Noãn Noãn, đến lúc đó thím sẽ tự mình cho bà ta ăn đủ.”
Bà ấy nhìn Đường Noãn nói: “Dù sao sau này bà ta muốn làm chuyện xấu gì thì con cứ gọi điện thoại cho mẹ. Con là vãn bối trong nhà, đúng là không tiện chống đối bà ta, cứ để mẹ giải quyết là được rồi.”
Bà ấy vuốt tóc bên tai Đường Noãn: “Sau này đừng nhân nhượng với bọn họ, dù có là ba hay bà nội của Diệp Thù Yến thì mẹ cũng không sợ, chúng ta cũng không phải sống nhờ vào bọn họ, sao phải nhân nhượng với bọn họ làm gì chứ?”