Đường Noãn vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên vài cái, không sao trút hết được niềm phấn khích, cô lách cách gõ chữ, gửi tin nhắn cho Diệp Thù Yến. Sau khi gửi xong, Diệp Thù Yến gần như ngay lập tức gọi cho cô, Đường Noãn mới nhận ra mình đang làm gì, kiếm được nhiều tiền như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là nói với Diệp Thù Yến.
Cô nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy hơi khó xử, dù sao cô cũng là người nhắn trước, không bắt máy thì không hay, đằng hắng giọng trả lời: “A lô?”
Nhưng đầu dây bên kia không có tiếng động nào, Đường Noãn khó hiểu nhìn điện thoại, đã kết nối rồi, đầu dây bên kia vẫn nghe thấy giọng nói ồn ào, giống như đang ở hiện trường hội nghị nào đó: "Bấm nhầm sao?”
“Không đâu.”
Âm thanh trầm thấp truyền đến, không hiểu sao nghe hay lắm lắm luôn, Đường Noãn vô thức chạm vào tai cô, giọng cũng dịu đi: "Vậy tại sao anh không nói chuyện?”
Diệp Thù Yến cười khì: "Bởi vì anh đang nhớ em, mới nhận được tiền à?”
Đường Noãn khịt mũi: "Không, em đã nhận được từ lâu rồi, chỉ là em nói với anh một tiếng, tránh cho bên nhà họ Diệp làm khó anh.”
Diệp Thù Yến xem ảnh chụp màn hình chuyển khoản mà cô gửi qua cho anh, lại nghe cô bổ sung thêm một câu: “Đây là nghĩa vụ mà vợ chưa cưới nên làm.”
Anh không khỏi cười nhẹ: "Được, ngày mốt anh sẽ về, vợ chưa cưới của anh có phải cũng có nghĩa vụ đón anh không?”
Nói đến đây, anh vẫn không nhịn được nói: "Anh nhớ em.”
Đường Noãn nói một cách vô cảm: "Đừng dụ dỗ em nha, để em nói cho anh biết, bây giờ em đã giàu có, cẩn thận em hủy hôn đó.”
Diệp Thù Yến thuần thục mà đổi lại cách nói khác: “Ừm, anh nhớ tiền của em quá.”
Đường Noãn: …
DTV
Cô nhịn không được phì cười: “Em ghét nhất có người thương nhớ đến tiền của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-298.html.]
Diệp Thù Yến cũng cười: “Tiếc quá, không được hủy hôn.”
Hai người lại cãi nhau vài câu, sau đó cúp điện thoại, Đường Noãn không khỏi bật cười, người này sao lại trẻ con như vậy! Sau đó, cô xem tin nhắn trong nhóm, có một số lời lẽ khiến cô hơi ngạc nhiên. Có lẽ bọn họ đều cho rằng cô đang rất khổ sở, hoặc có thể là những lời khiêu khích hàng ngày của Kim Vấn Hạ thực sự rất khiến người ta khó chịu, thậm chí còn có người bắt đầu nói hộ cô:
[Kim Vấn Hạ đủ rồi đấy, cô ấy đã trả giá rồi, tha cho người ta đi.]
[Đúng vậy, vốn là nhà họ Giang các người không cho người ta đầu tư hạng mục, ép buộc họ thành ra như vậy, còn muốn cái gì nữa?]
Kim Vấn Hạ cũng không thua kém: [Ai không cho cô ta làm hạng mục nữa? Trong làng giải trí có nhiều đạo diễn, diễn viên như vậy mà cô ấy vẫn chưa tìm được ai sao?]
[Không phải cô ta nhắm vào nhà họ Giang trước sao? Tự mình đã đánh giá quá cao khả năng của mình và thành ra thế này, còn không cho người ta nói à?]
Có người ủng hộ Kim Vấn Hạ: [Đều là người trưởng thành cả rồi, chịu trách nhiệm về hành động của mình mà thôi, có gì đáng thông cảm đâu chứ? Cô ta có bản lĩnh thì đừng có ngông cuồng!]
[Người ta nói rồi, cũng đã làm rồi, mấy người còn định đeo bám làm gì? Phải bao dung và tha thứ đi chứ.]
Kim Vấn Hạ nói: [Tôi thấy vui, liên quan đến mấy người?]
Đường Noãn híp mắt, bắt đầu gõ chữ: [Tôi cũng rất vui.] Sau đó, cô trực tiếp gửi một bao lì xì mười ngàn tệ. Mọi người không ngờ cô lại cao ngạo như vậy, vừa tranh bao lì xì vừa nói:
[Sao vậy? Chịu kích thích nên phát điên rồi sao?]
Ngay sau đó, Đường Noãn gửi ảnh chụp màn hình chuyển khoản ngân hàng, thông tin quan trọng đã bị làm mờ, nhưng bên chuyển khoản là công ty cổ phần mỹ phẩm Bối Hoa rất rõ ràng, mà số tiền chuyển khoản được đánh dấu bằng một vòng tròn màu đỏ rất nổi bật, có vẻ như sợ họ đếm nhầm nên đã chu đáo đánh dấu các chữ số bằng dòng chữ nhỏ màu đỏ.
Mọi người:…
Quả nhiên là phong cách của Đường Noãn.
Số tiền đập vào mắt: đúng một trăm mười triệu.