“Nói đến thì, các cậu nói xem có phải Kim Vấn Hạ là kẻ thù của nhà họ Giang hay không, nếu cô ta cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Giang rất khó hạ màn đấy.”
Quý Vân cười to: "Còn không phải sao? Nếu không phải cô ta cứ khiêu khích như vậy, lúc đó chúng ta cũng sẽ không dễ mà vả mặt đến vậy? Cứ bất thình tình gửi tin tức chúng ta kiếm tiền làm chi, đúng là quá low mà, hahaha.”
Đối phương cần, họ liền qua loa mà đáp ứng, đó gọi là đỉnh cao của giả vờ, đợi đến lúc, mọi người sẽ biết được nhà họ Giang đã rơi vào tay Đường Noãn.
Quay đầu lại, thấy Đường Noãn cau mày, lòng Quý Vân thắt lại: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Đường Noãn nói: “Tớ đang nghĩ, liệu nhà họ Giang có nghĩ rằng tớ không thể cung cấp đủ hàng hóa cho bên Nam Đô mà giảm mức độ quảng cáo lại không?”
Điều này rất có khả năng, mua sắm trên Internet không chỉ là về chất lượng sản phẩm mà còn là dịch vụ vận chuyển, mặc dù ứng dụng Nam Đô cam đoan sẽ tặng đồ miễn phí cho người dùng, nhưng cảm giác hàng gửi ngay lập tức và trì hoãn mười ngày nửa tháng mới chuyển lại là không giống nhau.
Nếu thật sự là vậy, khả năng cạnh tranh của cái gọi là quà tặng miễn phí của Nam Đô là bằng không.
Lý Thu Thu nói: "Đúng vậy. Nếu kẻ địch quá gà, vốn dĩ đây cũng chỉ là một kiểu chương trình phụ trợ mà thôi, họ không cần phải nỗ lực thăng tiến mạnh mẽ như vậy.”
“Vậy không được đâu!” Đường Noãn híp híp mắt, lấy điện thoại rồi lách cách gõ chữ: [Kim Vấn Hạ, cô cần cần phải lo tôi vi phạm hợp đồng, khả năng sản xuất của Bối Hoa có hạn, nhưng cô không biết từ OEM(*) này sao?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-296.html.]
(*)Nhà cung cấp OEM (nhà sản xuất thiết bị gốc hoặc gia công thuê)Thật ra cách nghĩ của nhà họ Giang cũng không phải là sai, nhà máy của Bắc Hoa ngày đêm làm việc, ba ca không ngừng, nhiều đơn hàng như vậy cũng không đáp ứng xuể, bọn họ thậm chí còn cố ý cho người đi giám sát thám thính tình hình sản xuất, cho nên mới tự tin như vậy.
Nhưng có lẽ họ quên rằng, tất cả các ngành công nghiệp đều có OEM. Chị Trương đã làm việc trong ngành này cả đời nên vẫn có một số mối quan hệ thân quen, nhiều sản phẩm tiếp thị trực tuyến hầu như không có dây chuyền sản xuất riêng, tất cả đều là OEM, rất đáng tin cậy.
Hoặc, có thể bọn họ không nghĩ rằng sau khi Đường Noãn thua lỗ, cô sẽ còn nhét thêm nhiều tiền hơn vào tìm OEM: [Vì vậy đừng lo lắng nhé, chẳng có bồi thường vi phạm hợp đồng nào đâu, các đơn đặt hàng từ ứng dụng Nam Đô sẽ được giao rất, rất, rất kịp thời! Mọi người cũng phải làm việc chăm chỉ đấy!]
Cô vừa gửi tin nhắn đi, trong nhóm lại ồn ào cả lên: [Mẹ kiếp, cũng điên quá rồi!]
[Lại tặng thêm hàng chục triệu? Nhưng cũng phải, đã tiêu hai trăm triệu, chỉ mấy chục triệu thì có là gì...]
[Đây thực sự là một ví dụ điển hình của việc quyết tâm trả thù, hai trăm triệu cứ thế mà ném ra ngoài?]
…
Sau khi đảm bảo rằng nhà họ Giang có thể tiếp tục duy trì cường độ tuyên truyền, Đường Noãn không còn quan tâm đến điều đó nữa, Lý Thu Thu đã tìm một nhà biên kịch kim bài có quen biết để hợp tác với đạo diễn Tiêu.
DTV
Quý Vân bắt đầu chuẩn bị đoàn đội, Đường Noãn thì bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, còn chạy đôn chạy đáo lo ít chuyện lặt vặt. Sau khi thực sự bắt tay vào làm mới nhận ra rằng có rất nhiều thứ liên quan, đây là lần đầu tiên Đường Noãn làm, vì vậy cô đương nhiên rất thận trọng, cô cũng đi với Tạ Phi Triết và gặp một số nhà sản xuất để xin lời khuyên, cô gần như bận đến chân không chạm đất.
Về phần Diệp Thù Yến, nếu anh nói không can thiệp, thì anh sẽ không can thiệp chút nào, Đường Noãn tự mình bận rộn, mà dường như anh cũng rất bận rộn, lúc đầu mỗi ngày anh sẽ xuống ăn sáng với Đường Noãn, sau đó anh bắt đầu đi công tác, từ thành phố này bay sang thành phố khác, và cả ra nước ngoài.