Để nhìn nhận một cách thấu triệt các chức năng hệ thống như vậy, chắc hẳn trước đó cô cũng phải thử hết một loạt các khách sạn. Với sự nghiêm lúc này...
[A a a a a! !]
Diệp Thù Yến bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn người vừa rồi anh còn muốn khen đang nhìn chằm chằm TV không chớp mắt: [... Đẹp trai c.h.ế.t mất thôi! Đây là thứ tôi có thể xem mà không tốn tiền sao?]
DTV
Diệp Thù Yến nhìn nam diễn viên cởi áo trên màn hình: . . .
[Cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư này...] Đường Noãn xem rất nghiêm túc.
Diệp Thù Yến hít một hơi thật sâu, nhét chén rượu trong tay mình vào bàn tay Đường Noãn vừa ném đi miếng xương gà.
“Anh làm gì vậy?”
Đường Noãn không hiểu, di chuyển ngón tay vừa mới ăn chân gà ra khỏi chén rượu, ghét bỏ nói: “Dính dầu đấy.”
Nói xong, mắt cô lại không rời màn hình TV, đôi mắt sáng ngời.
"Cầm giúp anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-272.html.]
Diệp Thù Yến thản nhiên nói.
Đường Noãn đang xem đến đoạn kích động: Nam chính bị thương cởi quần áo, nữ chính cứu chữa, đạo diễn quay vô cùng duy mỹ... Bởi vậy, căn bản không thèm nghĩ lý do tại sao anh không đặt chén rượu lên bàn trà, mà nhất định đòi cô cầm giúp. Chờ đến khi khóe miệng cô bất giác nhếch lên, thì chợt cảm thấy eo mình bị siết chặt, cả người không thể khống chế nhào sang bên cạnh. Còn có một giọng nói không chút để ý đè trên đỉnh đầu nhắc nhở: “Cẩn thận chén rượu, đổ ra ngoài là khó lau lắm đấy.”
Đường Noãn phản xạ có điều kiện khống chế cho chén rượu cân bằng, lúc phản ứng lại thì một tay cô nâng ly rượu, cả người đều nép vào n.g.ự.c người đàn ông, nhìn qua có vẻ như cô đang yêu thương nhớ nhung anh vậy.
“Diệp Thù Yến!” Cô tức giận ngẩng đầu lên: “Anh đang làm gì... vậy?”
Giọng điệu mấy chữ sau không khỏi thay đổi. Chỉ thấy Diệp Thù Yến vươn tay, kéo lỏng cà vạt, bàn tay khớp xương rõ ràng mở nút thắt đầu tiên ra, lộ ra hầu kết gợi cảm. Đường Noãn theo bản năng nuốt nước miếng, vội cụp mắt xuống: "Này, đừng có giở thói lưu manh!”Tuy nhiên, Diệp Thù Yến không dừng lại chút nào, tiếp tục cởi cúc áo thứ hai, dư quang của Đường Noãn không thể tránh khỏi quét tới xương quai xanh mơ hồ lộ ra cùng hình dáng cơ bắp như ẩn như hiện phía dưới...
Một giọng nói trầm trầm vang lên ở trên đỉnh đầu: "Ai giở thói lưu manh? Không phải em muốn nhìn sao? Cần gì phải tìm đâu xa, anh đã nói rồi, anh sẽ đáp ứng nhu cầu của em, đây là nghĩa vụ của chồng chưa cưới.”
Đường Noãn: . . . Thấy anh sắp cởi cúc áo thứ ba, Đường Noãn cố gắng đứng dậy, nhưng hai tay cô đang cầm chén rượu, hoàn toàn không có chỗ mượn lực, Diệp Thù Yến dễ dàng dùng một tay giữ cô xuống làm cô không thể di chuyển. Đường Noãn nghiến răng ngẩng đầu lên: "Đủ rồi...”
Giọng điệu mấy chữ sau không khỏi yếu đi.
Không biết từ lúc nào Diệp Thù Yến đã cúi đầu xuống, lúc này hai người gần như nghe được hơi thở của nhau. Trong đôi mắt phượng thường ngày lạnh lùng kia có một cơn gió lốc mà Đường Noãn chưa từng nhìn thấy, trực giác bảo cô rằng có nguy hiểm. Quả nhiên Diệp Thù Yến bị cơn bão kia khống chế, từng chút từng chút cúi đầu xuống, chỉ cần nửa cetimet nữa... Anh đã có thể nếm được mùi vị mà anh khát cầu... [Tất cả chỉ là ảo giác! Không có chuyện gì cả! Xin thí chủ hãy bình tĩnh! Thí chủ thí chủ, tỉnh táo chút đi! !]
Diệp Thù Yến dừng lại, nhìn đôi mắt vô tội của cô, không khỏi dở khóc dở cười buông tay ra.
Đường Noãn nhân cơ hội lấy khuỷu tay đẩy n.g.ự.c anh một cái, mượn lực ngồi dậy, cười lạnh một tiếng, anh cho rằng cô từng nếm trải thất bại một lần rồi mà không có sự chuẩn bị gì cho lần tiếp theo sao? Đường Noãn cô đây sẽ không ngã ngựa trên cùng một chỗ! Nếu anh còn dám làm càn, cẩn thận cô khiến niệm cho anh thành tu sĩ luôn. Diệp Thù Yến bị chọc cười, nhịn không được đưa tay gõ đầu cô. Đường Noãn tiếp tục quay đầu xem TV, Diệp Thù Yền thở dài, cầm lấy chén rượu cô vừa đặt trên bàn trà lên, ra hiệu cho cô cụng ly.