Cô đặt đũa xuống, nói thẳng: "Anh Thù Yến, hôm đó lúc tôi đưa áo sơ mi cho anh, có nghe bà Đặng nói rồi.”
Diệp Thù Yến nghĩ một lát, mới nhớ tới chuyện ngày đó, khó trách cô lại lặng lẽ buông áo sơ mi xuống rồi đi. Mà từ biểu hiện ngày hôm qua khi gặp Đặng Quỳnh, anh đại khái có thể đoán được đối phương nói cái gì.
“Hơn nữa, cái gọi là đi công tác của anh cũng là vì trốn tôi nhỉ?”
Đường Noãn nói: “Từ sau khi tôi đàm phán với cả nhà Đường Thắng An xong, anh vẫn luôn trốn tránh tôi.”
Diệp Thù Yến cười khổ, anh quên mất, thật ra cô rất thông minh, cũng rất mẫn cảm. Cái gì cô cũng hiểu hết.
Chính bởi vì cô hiểu được, cho nên cảm thấy anh sẽ từ hôn.
Nếu như anh hoàn toàn lý trí thì quả thật sẽ đúng như cô dự đoán, nhưng cô cũng giống như anh, đều bỏ qua biến số tình cảm này. Diệp Thù Yến không biện giải vô ích nữa, nói thẳng: “Nếu em đã không tin, vậy chúng ta kết hôn đi.”
Cho rằng sự việc có thể kết thúc, Đường Noãn đang bình tĩnh uống nước lập tức bị sặc, bắt đầu ho khan kinh thiên động địa, Diệp Thù Yến vội vàng tiến lên vỗ lưng thuận khí cho cô: "Cẩn thận một chút.”
Đường Noãn không nhịn được mà ngẩng đầu trừng anh.
Bởi vì vừa mới ho khan rất ác, bên má cô đỏ bừng, đáy mắt hiện lên sự ướt át, ngón tay Diệp Thù Yến giật giật, nâng tay sờ sờ khoé mắt của cô: "Vậy thì nếu như anh đổi ý, toàn bộ mảng quản lý khách sạn Diệp thị, đều cho em hết.”
DTV
“Thật sao?”
Đường Noãn thay đổi bộ dáng không quan tâm tất cả mọi thứ trước đó, vui mừng nói: "Vậy chúng ta mau ký hợp đồng đi?”
Đây là hạng mục mười mấy vạn đó, không đổi ý cũng phải nghĩ cách làm anh đổi ý.
Đường Noãn cảm thấy mình rất có tiềm chất của nhân vật nữ phụ phản diện. Diệp Thù Yến cắn chặt răng, không nhịn được hung hăng xoa đầu của cô, bỗng nhiên nheo mắt nói: "Em luôn muốn từ hôn với anh, có phải là vì thích anh hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-267.html.]
Đường Noãn lập tức phản bác: "Anh bớt tự mình đa tình đi, ai thích anh? Đã nói tuyệt đối sẽ không thích anh rồi.”
Diệp Thù Yến nói: "Em không thích anh, nói cách khác, em sẽ không từ hôn với anh, đúng không?”
Đường Noãn nghẹn họng, câu hỏi này, sao lại cảm thấy phía trước có cạm bẫy nhỉ? Diệp Thù Yến ngồi xuống bên cạnh cô, một bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: "Khoảng thời gian trước đúng là anh đang trốn em, bởi vì phát hiện không khống chế được mà thích em. Đi công tác cũng là muốn cách em xa ra một chút, tỉnh táo một chút, nghĩ kỹ một chút.”
Anh liếc về phía bờ vai cô: "Bằng không anh sẽ không nhịn được mà đến ngay cả váy hay quần đùi cũng không cho em mặc…”
Lời nói này có hơi kinh hãi, trong đầu Đường Noãn đột nhiên hiện ra hình ảnh anh cắn bả vai và cắn chân cô…Diệp Thù Yến: . . . Cô là lưu manh nữ hả?
Đường Noãn cũng ý thức được điều gì, tiếp tục dùng kinh văn đuổi ý nghĩ ly kỳ trong đầu ra ngoài, duy trì bình tĩnh. Diệp Thù Yến ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: "Chẳng qua dường như không có hiệu quả gì, ngược lại anh còn xác định rằng anh thích em.”
Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến, có thể hời hợt nói ra lời tỏ tình như vậy, chỉ có thể cảm thán, không hổ là Diệp đại thiếu nhỉ?
Đường Noãn bất vi sở động: “Cho nên, anh muốn từ hôn?”
Diệp Thù Yến thở dài một tiếng tựa lưng vào ghế: “Nhưng không phải may mắn còn có em hay sao?”
Anh nhìn Đường Noãn: “Từ hôn vốn là chuyện của hai bên, hơn nữa lúc trước anh cũng đã nói, có từ hôn hay không là do em định đoạt.”
“Nếu em đã không có tình cảm với anh, vậy cuộc hôn nhân này hiển nhiên là không thể từ hôn được.”
Anh đứng dậy đối mặt với Đường Noãn, nghiêm túc nói: "Em cũng đừng có gánh nặng, anh nhịn một chút cũng không sao cả.”
Đường Noãn: . . .
Tên vô lại này ở đâu chui ra vậy? ? ?
Đường Noãn nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của Diệp Thù Yến, không khỏi ngứa răng.