“Ba của Beffa là ông trùm giới tài chính ở đây, con bé cũng là người thừa kế duy nhất trong nhà, mẹ đã từng nói chuyện với con bé, cách nhìn của con bé cũng khá giống con, cũng rất quan tâm đến sự nghiệp, có thể hỗ trợ mà không kéo chân nhau.”
“Mặc dù con đã không yêu đương, vậy bình tĩnh lý trí phân tích một chút, nên biết, hợp tác với Betfa sẽ tốt hơn Đường Noãn chứ...”
Nhưng anh chưa từng nghĩ đến người khác, vợ tương lai của mình, trừ Đường Noãn ra, anh chưa từng nghĩ tới ai.
Diệp Thù Yến bỗng che mắt, mẹ anh nói rất đúng, nếu như anh thật sự tỉnh táo lý trí, như vậy khi Đường Noãn lần lượt muốn từ hôn, anh nên dứt khoát nhanh nhẹn lui ra, mà không phải dùng những thủ đoạn ngây thơ buồn cười kia để trêu chọc cô, mỗi một thứ ấy đều là tiền đề để trói chặt cô bên người mình.
Thích hợp gì chứ, không muốn lãng phí thời gian tìm người khác gì chứ, mấy cái cớ đó của anh chỉ là muốn cô ở lại bên mình, vợ chưa cưới của anh chỉ có thể là cô.
Đồ nhu nhược? Không ngờ trên người mình lại xuất hiện cái từ này, mẹ anh nói đúng, anh đã phải trải qua quá nhiều, nên anh sợ tổn thương, sợ hãi một tương lai không xác định, thế nên mới lựa chọn tránh né, bởi anh không có lòng tin vào bản thân mình.
Đặng Quỳnh thấy vẻ mặt của anh mềm đi, tiếp tục tẩy não: “Loại tình cảm này, không ai có thể khống chế được, cho dù lùi một vạn bước, bản thân con có thể khống chế, nhưng sao có thể cam đoan Đường Noãn cũng có thể khống chế được? Nhỡ đâu cô ấy yêu con thì làm sao bây giờ? Ly hôn? Hay là tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này?”
“Ly hôn không phải hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của con sao? Nhưng tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân, cô ấy yêu con, nhưng con không yêu cô ấy, điều này không phải sẽ tạo thành tổn thương cho cô ấy sao? Bản thân con sợ tổn thương, rồi đi làm tổn thương người khác, con cảm thấy đây là vấn đề mà chịu trách nhiệm có thể giải quyết ổn thỏa được sao?”
Diệp Thù Yến chợt nhớ tới lúc Đường Noãn giãy dụa trong lòng, cô rõ ràng rất vui, cũng ôm kỳ vọng vào anh, nhưng vì sao lại giãy giụa?
Là bởi vì anh giãy dụa, cô sống như người trong suốt, hiển nhiên bất cứ khi nào anh giãy dụa cũng có thể làm tổn thương đến cô, cô sợ bị tổn thương nên đồng thời đang cố gắng rời xa anh, nhưng cuối cùng cũng không nỡ rời đi... Anh cũng không cho rằng cái gọi là bồi thường của anh đã trói buộc cô bên người mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-262.html.]
Chưa giờ phút nào Diệp Thù Yến ý thức được mình khốn nạn như giờ phút này. Đặng Quỳnh thấy anh im lặng, cẩn thận nói: “Có lẽ con không đồng tình với cách làm này của mẹ, nhưng..”
“Mẹ nói đúng.”
Thế mà Diệp Thù Yến lại mở miệng. Đặng Quỳnh kinh ngạc trừng to mắt, không ngờ có ngày Diệp Thù Yến lại đồng tình với ý kiến của bà, trong lòng bà vui vẻ, lập tức bấm số điện thoại của Bella.
Nhưng lại thấy anh đặt ly rượu xuống đi thẳng ra ngoài: “Quả thật không phải chỉ có trách nhiệm mới giải quyết được vấn đề trong hôn nhân, một cuộc hôn nhân thật thụ, hoàn mỹ chắc chắn phải có tình yêu.”
DTV
Đặng Quỳnh kinh sợ: “Con đang trêu chọc mẹ hả?”
Diệp Thù Yến nhìn bà, đáy mắt hiện lên ý cười: “Không, con muốn nói, từ trước đến giờ con chưa từng nghĩ đến việc từ hôn với Đường Noãn, con thích cô ấy.”
Đặng Quỳnh: ! ! !
Bà nghi ngờ anh đang chọc bà, lúc bà bảo anh yêu đương đi thì anh nói phải chịu trách nhiệm, lúc bà nói anh chịu trách nhiệm thì anh lại nói muốn có tình yêu. Nhưng lý do này lại khiến bà hoàn toàn không thể phản bác.
Diệp Thù Yến lấy điện thoại gọi cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến gần nhất.”
Rút đi những thứ cản trở kia, anh mới phát hiện tưởng niệm thành tai họa, thời gian của anh bị công việc lấp đầy, cảm xúc cố gắng đè nén, nhưng không làm cho tình cảm của anh đối với cô giảm bớt một chút nào, ngược lại còn bị tưởng niệm nhấn chìm, anh muốn nhìn thấy cô, ngay lập tức.