Trợ lý Diệp hỏi: “Khi nào thì xuất phát? Bên này của anh còn rất nhiều việc chưa xử lý xong.”
Diệp Thù Yến nhìn mail trong máy tính: “Hôm nay tôi sẽ ở lại tăng ca xử Lý, vé máy bay đặt vào sáng sớm mai, lần này đi tôi dẫn theo trợ lý Lưu. Những vấn đề khác cậu xem rồi xử lý, không giải quyết được thì họp video.”
Gấp đến độ này, hệt như có gì đó đuổi theo vậy, trợ lý Văn có hơi không yên tâm nhìn anh, muốn nói lại thôi.
DTV
Diệp Thù Yến bình thản nói: “Yên tâm, không phải nghi ngờ năng lực của cậu, cậu vẫn luôn là trợ lý tôi tin tưởng nhất, đi làm việc đi.”
Trợ lý Văn nhịn không được nói: “Diệp Tổng, con gái giận thì phải dỗ, nếu anh cứ hễ chiến tranh lạnh là lại chạy đi như thế, lúc quay về sẽ khó thu dọn tàn cuộc lắm đấy.”
Còn muốn có vợ không vậy?
Diệp Thù Yến ngơ ra, ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu biết rõ quá nhỉ.”
Trợ lý Văn nói: “Anh cũng đã nói là anh tin tưởng tôi, xem tôi là cánh tay đắc lực.”
Mau chóng làm hoà đi, để những người bán mình cho tư bản như chúng tôi có được con đường sống, anh có biết nửa đường đổi lịch trình nó phiền lắm không hả? “Ư.”
Diệp Thù Yến nói: “Không sao, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô ấy biết cậu là người đưa hướng ra giải quyết cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-258.html.]
Trợ lý Văn:…
Vì sao tôi lại lắm lời thế? Vì sao phải quan tâm đến nhà tư bản lòng dạ tàn ác? Đáng lẽ ra phải để cho cả đời này anh sẽ không lấy được vợ! Chờ khi anh về, tôi muốn xem trò cười của anh!
Diệp Thù Yến nhìn bóng lưng rời đi của trợ lý Văn, chỉ một ngày mà đã bị người ta nhìn rõ chi tiết, hèn chi mới có câu, yêu một ai đó thì sẽ có điểm yếu…Nhưng anh không thể có điểm yếu.
Diệp Thù Yến rút hết cảm xúc trên mặt, cúi đầu xem giấy tờ, không nghĩ đến Đường Noãn nữa, chỉ đến khi trợ lý Văn vào phòng nhắc tan ca, anh mới do dự, rồi cầm điện thoại nhắn cho Đường Noãn: [Em đi trước, tôi còn có việc bận.] Tình cảm là một chuyện, còn nghĩa vụ thì phải làm đến cùng.
Chờ một lúc vẫn không nhận được tin hồi đáp từ bên kia, Diệp Thù Yến đặt điện thoại xuống, buông thả tạp niệm sang một bên rồi tiếp tục xem tài liệu, đến khi xử lý xong tài liệu cuối cùng thì đã là nửa đêm. Diệp Thù Yến thở một hơi, đứng dậy về nhà.
Vừa vào nhà điện thoại đã reo, ngay lập tức anh lấy điện thoại ra, thấy thông báo hiển thị cuộc gọi trên đó thì cảm thấy bản thân mình hơi ngớ ngẩn, vào lúc này Đường Noãn chắc hẳn đã ngủ rồi, sao có thể nhắn tin trả lời của anh được chứ, càng không thể gọi cho anh vào giờ này được. Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu rồi tự động ngắt, chưa đến một giây sau lại reo lên tiếp, hiển nhiên nếu Diệp Thù Yến không nghe thì sẽ không chịu ngừng, Diệp Thù Yến nhíu mày ấn nghe.
Giọng nói của Đặng Quỳnh truyền đến, giọng khàn khàn như vừa khóc. Diệp Thù Yến biết bà chỉ là thất tình chứ không phải muốn nói chuyện quan trọng gì, nên trực tiếp nhấn loa ngoài, để điện thoại trên bàn cạnh cửa, mặc cho bà xả ra hết, miễn đừng tìm đến cửa là được. Đặng Quỳnh biết anh ít nói, dù không ai trả lời nhưng vẫn ở đó lải nhải.
Mà Diệp Thù Yến để điện thoại ở xa nên cũng chẳng nghe được bà nói cái gì, cuối cùng anh cầm áo choàng bước vào phòng tắm.
Sau khi anh vào đó một lúc, Đường Noãn cũng đến trước cửa nhà anh, ừm, mang theo áo sơ mi đã rửa sạch làm cái cớ, chuyện quan trọng hơn là đến tranh địa bàn.
Xế chiều hôm nay Diệp Thù Yến làm quá đột ngột, lúc ấy cô quá luống cuống, đầu óc trống rỗng, sau khi trở về càng nghĩ càng tức, cảm thấy lúc ấy mình phát huy quá kém, vì vậy quyết định đến đòi một lời giải thích.
Lúc này cô cố ý mặc một bộ quần áo cổ áo lớn, lộ ra dấu vết trên cổ và vai, định lấy đó làm lý do để nhắc tới đề tài, mãnh liệt khiển trách anh.