Nhưng còn chưa đợi anh ta tới gần, có vật gì đó chợt chen giữa hai người, dán lên mặt anh ta, Tạ Phi Triết bị lạnh kêu to một tiếng, Đường Noãn cũng bị dọa cho ngật nảy mình. Hai người quay đầu thì thấy một người đàn ông tuấn mỹ cao ngất đang đứng phía sau họ, lúc này tròng mắt ấy đang lạnh lùng nhìn họ, trên tay còn cầm lon bia đè lên mặt Tạ Phi Triết, dùng lon bia đẩy mặt Tạ Phi Triết sang bên cạnh...
“Ấy!” Tạ Phi Triết không thể lui được, không khỏi trợn mắt: “Đúng lúc quá ha.”
Bấy giờ Diệp Thù Yến mới ném lon bia vào trong n.g.ự.c anh ta: “Muốn uống thì đi chỗ khác uống, trong cao ốc Diệp Thì cấm hút thuốc và uống rượu.”
Tạ Phi Triết sờ khuôn mặt lạnh như băng, bị anh làm cho tức cười: “Tôi nói này Diệp tổng, cậu có cần ấu trĩ ngây thơ vậy không, nếu cấm thuốc cấm rượu thì mấy người còn bán làm gì. Tôi muốn uống thì uống! Giờ uống luôn!” Vừa nói vừa giơ lon bia đến trước mắt Diệp Thù Yến, vật ra.
Mặt Diệp Thù Yến biến sắc: “Đừng!”
Nhưng mà đã muộn, động tác Tạ Phi Triết rất nhanh: “Phụt” một tiếng, đi kèm với nó là âm thanh cacbon phun trào, thiên nữ tán hoa...
Đường Noãn ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến che trước mắt cô, nghẹn họng không biết nói gì.
Mà phía sau anh, Tạ Phi Triết tức giận gần như mất hết phong độ: “Diệp Thù Yến! Cậu cố ý đúng không? Tôi bảo sao cậu lại tốt bụng mà mang bia cho tôi chứ!”
DTV
Đường Noãn không khỏi thò đầu nhìn sang, chỉ thấy áo sơ mi của Tạ Phi Triết bị đổi sắc không thể nhìn nổi nữa, trên mặt trên tóc đều là bọt bia bị phun ra ngoài, trong nháy mắt anh ta vừa bật chốt ra, Diệp Thù Yến đã đưa tay đẩy anh ta ra... Diệp Thù Yến xoay người, thản nhiên nói: “Bẩn quá, nhanh về thay đồ đi.”
Tạ Phi Triết: . . . Anh ta thực sự tức đến mức buồn cười: “Quả nhiên vẫn là cậu, Diệp sát thủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-256.html.]
Anh ta có bệnh thích sạch sẽ, giờ cảm thấy cực kỳ khó chịu, vội vàng chào hỏi với Đường Noãn rồi đi về. Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn Đường Noãn, thay cô chào hỏi người của đoàn đội, rồi kéo cô đi vào phòng làm việc. Động tác vừa nãy của Tạ Phi Triết thực sự quá nhanh, Diệp Thù Yến chỉ kịp đẩy tay anh ta ra rồi xoay người chắn trước người Đường Noãn, song áo cô vẫn bị b.ắ.n không ít. Sau lưng Diệp Thù Yến cũng thảm không nỡ nhìn, Đường Noãn thấy âu phục anh trở lên đậm màu, thậm chí tóc cũng ướt thành lọn, nhịn không được mà muốn cười, cũng may trong thang máy tổng tài chuyên dụng không có ai, không thì hình tượng của Diệp đại thiếu sẽ không còn mất.
Diệp Thù Yến quay đầu nhìn cô, Đường Noãn nghĩ đến chuyện anh làm, bật cười: “Chậc chậc, tổn thương địch một nghìn tự tổn thương mình tám trăm, sách lược của Diệp đại thiếu tốt quá.”
Diệp Thù Yến không đáp lại, nhưng đáy mắt chợt thoáng chút bực mình, Đường Noãn cười càng vui vẻ hơn. Trở lại phòng làm việc, Diệp Thù Yến mở ngăn tủ phòng nghỉ lấy một bộ quần áo sạch ra, nhưng thấy quần áo Đường Noãn anh lại khó xử, anh không có quần áo cho cô thay được.”
Muốn kiểu quần áo nào, bảo bí thư đi mua về cho em.”
Áo mùa hè cũng tương đối sát người, Đường Noãn không muốn mặc khi chưa giặt qua, cô nhìn tủ quần áo sau lưng anh: “Không cần phiền thế, cho tôi mượn áo sơ mi của anh là được.”
Diệp Thù Yến sửng sốt: “Tôi?”
Đường Noãn đã vừa ý một món: “Cái màu lam nhạt kia.”
Hôm nay cô mặc là bộ đồ trên dưới tách rời, chủ yếu là áo bị b.ắ.n dơ, váy thì không sao, thế nên chỉ cần thay áo là được.
Dù Diệp Thù Yến không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng cho cô: “Em cứ tùy ý.”
Sau đó bản thân vào phòng vệ sinh cách vách tắm. Chờ Diệp Thù Yến ra khỏi phòng tắm cách vách, lúc thấy Đường Noãn đứng trước gương, anh không khỏi sững sờ, thầm nghĩ, đã bắt đầu câu dẫn rồi sao? Đường Noãn quay đầu, biểu diễn cho anh xem: “Thế nào?”