Quả nhiên chờ đến lúc anh trò chuyện với Tạ tổng, Tạ Phi Triết nói muốn đi nhà vệ sinh, sau đó một đi không trở lại. Không biết vì sao Diệp Thù Yến lại có linh cảm xấu, đầu tiên anh dẫn Tạ tổng đi xuống tầng mười lăm, quả nhiên xa xa đã nghe được tiếng Đường Noãn CƯỜI VUI Vẻ.
[Haha, Tạ Phi Triết này thú vị thật đấy, rốt cuộc tại sao Diệp Thù Yến lại trở thành bạn với người thế này? Người ta còn rất sáng sủa hoạt bát nữa...]
Diệp Thù Yến: . . .
Anh mà hoạt bát lên, sợ rằng sẽ hù cô mất.
Diệp Thù Yến mặt vô cảm đi đến phòng họp số ba. Phòng họp của Diệp thị đều được ngăn cách bằng thủy tinh, bên trong dán giấy nhám, có thể nhìn thử phòng họp nào có người, phòng họp nào không. Nhưng muốn thấy rõ tình huống bên trong thì không dễ như vậy.
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm logo Diệp thị trên kính, chỉ có chỗ này là lộ ra chút kẽ hở thủy tinh trong suốt, vấn để là nó chỉ cao tầm một thước rưỡi...
Mấy người của bộ hành chính Diệp thị đi ra từ phòng họp bên cạnh, thấy Diệp tổng trước nay luôn cao lãnh tự phụ của họ vậy mà lại khom lưng ghé vào tường phòng họp thủy tinh nhìn ngó cái gì đó. Chớp mắt lần nữa, vẫn thấy dáng người cao ngất của đối phương đứng ở đó, lạnh lùng nhìn họ, cặp mắt không chút tình cảm vẫn lạnh lùng như thường lệ, trong tay còn cầm bút mực.
Trong lòng mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rối rít chào hỏi, tự nhủ sao Diệp tổng có thể rình coi được, quả nhiên là hoa mắt, Diệp tổng là đang khom người nhặt bút. Sau khi nhóm người rời đi, Diệp Thù Yến nhăn mặt nhanh chóng đi về phía cửa phòng họp số ba, anh vừa liếc mắt đã đủ thấy rõ tình huống bên trong.
Đoàn đội đánh giá Diệp thị và đoàn đội Noãn Dương chia ra ngồi hai bên, Đường Noãn ngồi trên ghế bên đoàn đội hệ thống Noãn Dương, mà tên Tạ Phi Yến kia ngồi sát bên cạnh Đường Noãn, không biết đang nói gì mà chọc cho Đường Noãn cười không ngừng. Đường Noãn xác thật rất vui, cô có ấn tượng khắc sâu với Tạ Phi Triết, dù sao anh ta cũng là người dám xem chuyện tiếu lâm của Diệp Thù Yến, lúc này anh ta đang nói cho cô một số chuyện thời cấp ba của Diệp Thù Yến.
Đang nghe vui vẻ, khóe mắt liếc thấy một cặp mắt lạnh lùng ở cửa phòng họp, cô không khỏi sợ hết hồn. Diệp Thù Yến đẩy cửa tiến vào, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhanh chóng đứng lên: “Diệp tổng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-253.html.]
“Diệp tổng.”
...
DTV
Đường Noãn cũng đứng dậy theo, không biết vì sao lại có cảm giác như học sinh cấp ba đang tự học thì bị thầy chủ nhiệm kiểm tra, và Tạ Phi Triết chính là đầu têu. Chỉ thấy anh ta vẫn bất động như núi ngồi yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến cười híp mắt: “Sao Diệp tổng lại tới đây? Chẳng lẽ cậu không yên tâm về vợ chưa cưới của mình sao?”
Đường Noãn bị anh ta nói làm cho hơi ngại, không hài lòng vươn tay đẩy anh ta một cái, Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm tay cô, khí thế lạnh lùng đó khiến Đường Noãn chột dạ khó hiểu.
Sau đó rất nhanh cô đã phản ứng kịp, tại sao cô lại chột dạ, cô đang làm việc, hơn nữa không phải đã nói là không quan tâm tới nhau sao? Anh quản cô làm gì? Nghĩ như thế, Đường Noãn khiêu khích dùng sức đẩy Tạ Phi Triết một cái. Tạ Phi Yến đang chống cằm ngẩng đầu xem trò hay của Diệp Thù Yến, không ngờ đột nhiên cô lại dùng sức, cánh tay đang chống bị đẩy ngã, suýt chút nữa căm đã hôn mặt bàn.
Tạ Phi Yến: . . .
Diệp Thù Yến: . . .
Anh không chú ý Tạ Phi Triết mà nhìn chằm chằm Đường Noãn, hôm qua là ai nói muốn câu dẫn anh?
Đây là thủ đoạn câu dẫn của cô hả?
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm Đường Noãn một lúc lâu, phát hiện cô chỉ đang trợn mắt khiêu khích, hoàn toàn không có hành động khác, đáy lòng thoáng qua vẻ thất vọng rất nhanh.