“Sau đó, bởi vì Giang Miếu ngồi cùng bàn với tôi nên bị thằng đó để ý. Sau khi biết Giang Miễu không có bối cảnh thì tiền theo dõi cô ta. Chính tai tôi nghe thấy bọn họ nói muốn chặn đường cô ta, muốn bỏ thuốc cô ta... Bởi vì không biết bao giờ bọn họ hành động nên tôi không thể báo cảnh sát được.”
Nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Mà lúc đó, lời cảnh cáo của tôi chẳng khác nào là trò đùa tâm thường trong mắt bọn họ. Thậm chí bọn họ còn vì cảnh cáo của tôi mà trêu ghẹo Giang Miễu trước mắt tôi, để khiêu khích tôi.”
Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất nhỉ, từ trước đến nay lời nói của anh đều như vàng ngọc, mỗi khi nói ra người khác đều phải cân nhắc ba phần. Vậy mà cảnh cáo chính thức của anh lại bị bọn khốn ghê tởm kia cười cợt như gió thoảng bên tai.
Diệp Thù Yến nói tiếp: “Tôi không còn cách nào, chỉ có thể thừa nhận Giang Miểu là bạn gái tôi. Dù sao bọn họ có thể khiêu khích quyền uy của người thừa kế, nhưng lại không dám thật sự làm gì con trai nhà Diệp Thị. Khi đó tôi chỉ có thể làm vậy để bọn họ kiêng kỵ, hơn nữa bởi vì không thể đảm bảo được giới hạn đạo đức cuối cùng của bọn họ, cho nên tôi mới ngầm thừa nhận Giang Miểu ở bên tôi.”
“Có lẽ hiểu lầm bắt đầu từ thời điểm đó, tôi chưa bao giờ để ý, với lại từ khi học hết lớp mười một, tôi đã ra nước ngoài… Còn việc đánh nhau vì cô ta mà Giang Miểu đã nói, chỉ là sự phản kháng của tôi với bọn khốn kia mà thôi, bởi vì là lần đầu tiên…” Diệp Thù Yến vuốt thẳng cà vạt của mình, giọng nói có hơi lơ đãng: “Tôi đánh thua.”
DTV
Đường Noãn không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh Diệp Thù Yến đánh nhau, cô chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Vậy lần thứ hai có đánh thắng không?”
Diệp Thù Yến chợt dừng lại, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn cô, khó chịu trong lòng cũng bị buồn cười thay thế: “Thắng, mặc dù thắng không đẹp mắt lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-249.html.]
Đường Noãn gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Lại giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là Diệp đại thiếu.”
Đường Noãn thật lòng khen ngợi, cô quá hiểu cảm giác bất lực kia. Là con rơi nhà họ Đường, cô vẫn luôn giãy dụa khó khăn ở tầng dưới chót, mà sau khi Diệp Thù Yến hưởng thụ hết thảy lại bị rơi xuống từ trên mây, chỉ sợ cảm giác chênh lệch ấy còn khó chịu hơn cô cả trăm lần. Nhưng anh không chỉ trở lại đỉnh cao trong vài năm ngắn ngủi mà còn cướp được quyền điều hành của Diệp Chính Hồng, khiến tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều phải làm việc dựa theo sắc mặt của anh.
Diệp Thù Yến nghe được tiếng lòng của cô, lại nhớ đến chuyện cũ, dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa: “Đó là lần đầu tôi thất bại, tôi chỉ biết đắm chìm trong thế giới oán hận của mình. Bây giờ nhớ lại, tôi thật sự đã xử lý mọi chuyện quá ngây thơ và buồn cười.”
Đường Noãn vội vàng nói: “Sao lại thế được? Lúc đó có quá nhiều thứ ngăn cản anh, ông ngoại xảy ra chuyện, ông nội bị bệnh, mẹ ruột mặc kệ, ba ruột hãm hại, người xấu bắt nạt… Mọi thứ đều kéo đến cùng lúc, người khác sống cả đời cũng chưa chắc gặp được một hai chuyện như thế, vậy mà anh lại gặp một lượt. Trâu bò, quả nhiên thành công của mỗi người đều có lý do riêng.”
Diệp Thù Yến dở khóc dở cười: “Tóm lại, khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”
“Suy cho cùng, tất cả những rắc rối đều bắt nguồn từ tình cảm. Giống như nhà họ Diệp, nếu mẹ và ba tôi có trách nhiệm với nhau, nhà họ Diệp đã phát triển đến tầm cao mới, thậm chí còn không có việc anh em tranh chấp như hôm nay hoặc trong tương lai.”
“Diệp Thù Thần quả thực vô tội nhưng sự vô tội ấy lại được tạo ra từ tình cảm của ba tôi. Lúc trước ông ta vì sự nghiệp mà chọn mẹ tôi, hưởng thụ lợi ích nhà họ Đặng mang lại. Ông ta không thể nào vì yêu Tôn Uyển Thu mà cướp đồ của tôi cho đối phương được, như vậy là không công bằng với tôi.”