Chỉ có điều Lý Thu Thu lại khéo tay ngoài ý muốn. Lý Thu Thu rụt rè ưỡn ưỡn ngực: "Không nên coi thường kỹ năng sống của một trạch nữ.”
Đường Phi được an ủi, gọi Lý Thu Thu qua: "Hóa ra là người đồng đạo, nào nào nào mau tới đây hỗ trợ, đừng để bọn họ làm nát nữa.”
Cả đám người cười cười nhốn nháo, hoàn toàn không cảm thấy mệt, lúc ăn cơm cũng thấy rất say sưa, Quý Vân nịnh nọt: "Chú, cả nhà các chú tốt quá, về sau cháu có thể lời thường xuyên hay không?”
Đường Kim Hâm không chút chần chừ đồng ý, sau đó còn rất vui vẻ, cầm rượu ra uống cùng mọi người, Đường Phi và Đường Bôn dứt khoát chuyển bàn ra, vừa hát vừa nhảy biểu diễn góp vui.
Cứ như vậy ầm ĩ đến chiều, đến lúc Đường Noãn chuẩn bị ra về, nhà họ Đường lại mang quà ra.
Vợ chồng Đường Kim Hâm rất hào phóng, trực tiếp tặng Đường Noãn một chiếc xe thể thao.
Thẩm Kim Hoa nói: "Mẹ nhìn thấy con có huy chương đua xe, con thích xe phải không?”
Đường Noãn sửng sốt, cô quả thật đã từng đua xe, ở độ tuổi phản nghịch lại không được coi trọng, cô theo đuổi cảm giác kích thích của tốc độ, chỉ có đến khi đính hôn với Diệp Thù Yến, cô muốn giả vờ hiền lành nên không chơi nữa.
Chính cô cũng không nhớ rõ huy chương đua xe đó bị nhét ở góc nào, không ngờ lại bị vợ chồng Đường Kim Hâm phát hiện, bọn họ nghiêm túc xem từng phần thưởng cô đạt được, cho dù chỉ là ảnh chụp. Có lẽ là bởi vì thả lỏng, cũng có thể là do rượu, bộ não hơi say tựa hồ không được khống chế, lúc cô nhận lấy chìa khóa xe nhịn không được túm lấy bàn tay to của Đường Kim Hâm: “Ba...”
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng gọi ba, Đường Kim Hâm sửng sốt, hốc mắt nhất thời đỏ lên, giơ tay sờ sờ đầu cô, nghẹn ngào nói: "Ừm, con gái ngoan.”
Đường Noãn bỗng muốn khóc, Thẩm Kim Hoa tiến lên ôm lấy cô, Đường Noãn lẩm bẩm gọi: "Mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-243.html.]
“Ừm, mẹ ở đây.”
Thẩm Kim Hoa xoa xoa tóc của cô: "Về sau muốn về thì cứ về thường xuyên, đây chính là nhà của con.”
Đường Noãn gật gật đầu, lại bởi vì khóc nên có hơi xấu hổ.
Đám Đường Nguyệt và Đường Phi dứt khoát để quà vào trong xe thể thao của cô, Đường Nguyệt gọi giúp cô một tài xế để lái xe về. Diệp Thù Yến vì muốn đưa quà ăn mừng cho Đường Noãn, tâm trí cả ngày có chút không yên, đến buổi chiều, nghĩ có khả năng Đường Noãn sắp về, khó tránh khỏi buồn bực, trời còn chưa tối đã tan làm trước. Nhanh chóng kết thúc chuyện này, sau đó để cho tất cả đều trở về quỹ đạo, nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe tài xế nói: “Ồ? Diệp tổng, đó không phải là cô Đường sao?”
Diệp Thù Yến gần như lập tức nhìn thấy Đường Noãn, chỉ thấy cô ngồi ghế phụ trong một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ thẫm, cười rất ngọt ngào với thanh niên ngồi phía ghế lái, không biết đang nói với người ta cái gì, trên mặt lại còn lộ ra vài phần ngây thơ... Một luồng lửa giận vô danh xông thẳng lên đỉnh đầu, Diệp Thù Yến mở cửa xe đi qua: "Đường Noãn!”
DTV
Đường Noãn nhìn thấy anh, cười cực kỳ vui vẻ: "Anh Thù Yến? Sao anh lại ở chỗ này, không phải bận rộn nhiều việc sao?”
Diệp Thù Yến híp híp mắt: "Cho nên một mình em, chơi rất vui vẻ hả.”
Ánh mắt của anh rơi lên người cậu thanh niên phía tay lái: Gương mặt có vậy, dáng người có vậy, xe thể thao cũng chỉ có vậy! Có cái gì mà vui vẻ chứ?”
Không chơi, tôi đang định đỗ xe, nhưng không tìm thấy chỗ đỗ xe.”
Đường Noãn nói.
Đương nhiên Đường Noãn có chỗ đỗ xe, chỉ là cô không có xe, đã sớm quên mất vị trí ở đâu, lại thêm có chút men rượu, đầu óc có chút mơ hồ, nên cứ chỉ chỏ mơ hồ. Diệp Thù Yến cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, cúi người xuống, quả nhiên ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt, lạnh lùng nói: "Xuống xe!”
Đường Noãn nghe ra giọng của anh không tốt, không biết vì sao cũng có chút tức giận, bắt lấy cửa xe nói: "Không xuống!”