Đường Noãn chợt nhớ đến những gì Thẩm Kim Hoa nói trước đó, cô được sinh ra trong sự mong chờ của ba mẹ và anh chị. Cho nên, ngay từ đầu số tiền này vốn dĩ phải là của cô.
Đường Noãn vui vẻ nhìn con số trên thẻ, lại ngồi xuống đếm thêm hai lần, xác định thật sự là 1500 vạn thì lần nữa nhảy dựng lên, thì ra đây là cảm giác của người có tiền? Đúng là quá sảng!
Đường Noãn ngân nga đi quanh nhà hai vòng, vẫn cảm thấy phấn khích không sao tả được, cầm lấy điện thoại, theo bản năng bấm mở khung thoại của Diệp Thù Yến…
DTV
Ngón tay đặt trên bàn phím không khỏi dừng lại, vì sao cô lại muốn nói tin tức này cho Diệp Thù Yến đầu tiên chứ?
Nhân tiện, dường như hai ngày này Diệp Thù Yến có chút gì đó không đúng, một cuộc điện thoại, một lời chào hỏi cũng không có, tin nhắn hôm trước cô gửi cho anh vẫn chưa có phản hồi.
Nghĩ xong, Đường Noãn lắc đầu, không không không, hình như là gần đây cô trở nên có chút ỷ sủng sinh kiêu, chẳng phải trước đây Diệp Thù Yến cũng như vậy sao? Đây mới là Diệp Thù Yến bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-239.html.]
Đường Noãn vẫn gửi ảnh chụp màn hình qua cho anh, mặc kệ thế nào, chuyện này anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, nếu không có anh trấn áp, chỉ dựa vào nhà bọn họ, chắc chắn Đường Thắng An sẽ không dứt khoát lưu loát đến vậy, cho nên hẳn là phải nói cho anh đầu tiên.
Sau khi gửi đi, đợi nửa ngày, vẫn không có hồi âm như cũ, Đường Noãn nhíu mày, giờ đang là sáng sớm, chắc hẳn Diệp Thù Yến vẫn chưa đi làm chứ nhỉ.
Ngay khi ý nghĩ đó hiện lên, nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” bắt đầu lập loè tin nhắn, hôm nay không chỉ có tiền về tài khoản, mà còn phải đi đổi hộ khẩu, sau đó thuận tiện đi ăn mừng. Đường Noãn bỏ qua những suy nghĩ về Diệp Thù Yến, hăng hái bừng bừng đi chọn quần áo. [... Chị đây là người có tiền~~yoho... Chị đây là người có tiền...] Giọng hát lạc giọng sai nhịp lộ ra vẻ vui sướng vô tận, Diệp Thù Yến tháo tai nghe bước xuống máy chạy bộ, nhìn ảnh chụp màn hình từ bên kia gửi, không nhịn được mà cười rộ lên, tâm trạng vui vẻ lạ kỳ, rõ ràng số tiền này đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Có lẽ là vì thuật đọc tâm nên mới cảm thấy đồng tình với Đường Noãn… Có lẽ vậy.
Thu nhỏ hình ảnh, ánh mắt Diệp Thù Yến rơi vào tin nhắn mời ở bên trên, dừng một chút, cuối cùng vẫn trả lời: [Chúc mừng, tôi sẽ không đến tiệc ăn mừng đâu, gần đây công việc có chút bận rộn.] Dưới lầu, Đường Noãn nhận được tin nhắn trả lời, mới vừa nhìn đến hai chữ chúc mừng cô có chút phấn khích, nhưng nhìn tiếp nội dung phía sau thì niềm vui trong lòng bất giác giảm đi một nửa. Ý thức được điều gì đó, Đường Noãn vội vàng hít sâu vài cái, cô phát hiện dạo gần đây suy nghĩ của mình thực sự có chút nguy hiểm, Diệp Thù Yến giúp đỡ cô chẳng qua là xuất phát từ nghĩa vụ, đừng suy nghĩ lung tung, đừng suy nghĩ lung tung. Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, A di đà phật.
Đường Noãn giơ điện thoại lên, nhìn số dư tài khoản ngân hàng, không nhịn được hôn một cái, đây mới là chân ái của cô, còn đàn ông gì đó cũng chỉ là mây bay. Lại nói, nhiều tiền như vậy, cô chủ động đề nghị từ hôn cũng không cần phải sợ, số châu báu này trả lại cũng tương đương với chi phí bồi thường. Tiền tài thật sự làm cho người ta huênh hoang, nếu sau này Diệp thù Yến chọc cô không vui, cô sẽ chủ động đề nghị từ hôn! Hừ, dù sao chị đây có tiền! Đang ở trong phòng thay đồ nhìn chằm chằm vào sáu cái hộp đựng trang sức, Diệp Thừ Yến đang suy nghĩ không biết nên tặng cái nào: (╬ ̄皿 ̄)
Nếu không hôm nay đi hội bán đấu giá, mua mấy cái châu báu quý hiếm được sưu tầm, mấy cái giá chục triệu ấy, để xem cô có thể trả nổi hay không!