Nghĩa Vụ Của Hôn Thê - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:49:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Thù Yến giương mắt nhìn anh ấy, trợ lý Văn tự giác đoán được nguyên nhân, cũng không muốn nguy hiểm mà chạm vào anh, tự giác lùi về phía sau ngoài phạm vi ba mét, bắt đầu báo cáo công việc. Diệp Thù Yến vô cảm lắng nghe, trợ lý Văn có chút không quen với điều đó.

“... Đánh giá sơ bộ về hệ thống Noãn Dương đã được đưa ra, hiện tại cần yêu cầu bàn bạc với đoàn thể bên đó, mới có thể xác định được dự án tài trợ sau cùng.”

Diệp Thù Yến dường như lâm vào trầm tư.

Trợ lý Văn gọi một tiếng: “Diệp tổng?”

Diệp Thù Yến nhíu mày: “Dự án tài trợ?”

Trợ lý Văn bị câu hỏi của anh làm cho bối rối, nếu không phải dự án góp vốn tài trợ, chẳng lẽ là dự án thu mua sao? Đó không phải là lời lừa gạt nhà họ Giang à? Chung quy vẫn không thể để Đường tiểu thư chịu thiệt thòi chứ.

Kết quả nghe thấy Diệp Thù Yến lạnh lùng nói: “Dự án thu mua.”

Trợ lý Văn:? ? ?

Oa, đây là nhà tư bản sao? Cãi nhau ầm ĩ là lập tức ra tay tàn nhẫn với vợ chưa cưới của mình như vậy? Đúng là khốn nạn mà! Diệp Thù Yến hoàn toàn không có ý định thay đổi quyết định: “Nếu cần bàn bạc, cứ liên hệ với Đường Noãn, có vấn đề gì thì lại đến gặp tôi.”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-236.html.]

Hoàn toàn là cách xử lý theo nguyên tắc công việc, trợ lý Văn cảm thấy như thể trở lại mấy tháng trước, khi ông chủ nhà mình chỉ coi chính mình là chồng sắp cưới. Sau khi trợ lý Văn rời đi, Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm vào tài liệu một lúc lâu, mới phát hiện một chữ cũng không lọt nổi vào mắt, ánh mắt dừng lại ở túi hồ sơ bên cạnh, do dự một chút, rồi cầm lên mở nó ra.

Bên trong ngoài USB ra, còn có vài bức ảnh được in rửa rất tốt. Diệp Thù Yến mím môi, ánh mắt không tự chủ được dừng trên người cô gái xinh đẹp, cô thân mặt kéo cánh tay anh, đầu hơi nghiêng nghiêng tựa vào trên vai anh, một đôi mắt cong cong nhưng tròng mắt lại nghiêng nhìn về phía anh, hơi bĩu môi, Diệp Thù Yến hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cách cô lặng lẽ lườm anh lúc ấy, rất linh động đáng yêu... Ngón tay không khỏi vuốt ve chiếc kẹp tóc ngọc trai đen trên đó, cái này thực sự rất hợp với cô, còn cả mái tóc dài này... Đầu ngón tay chợt thấy ngứa ngáy, cảm giác năm ngón tay lướt qua cô ngày đó một lần nữa lại hiện về, ánh mắt Diệp Thù Yến dừng lại trên chính tay của mình...

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thù Yến phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã ngây ngốc một hồi lâu, không khỏi nhíu mày, bỏ ảnh chụp và USB vào túi giấy, ném chúng vào một bên ngăn kéo. Khi quản lý cấp cao tiến vào báo cáo công việc, anh mới phát hiện, anh không xem kịp tài liệu mà đối phương đưa ra. Diệp Thù Yến xoa trán, hít một hơi sâu, chuyên tâm vào công việc, lần này anh không còn một chút phân tâm nào, đợi khi lấy lại tinh thần thì đã là buổi chiều. Trợ lý Văn ôm một chồng dày văn kiện tiến vào, nhận tiện nói về lịch trình đã sắp xếp sẵn vào ngày mai, trước khi đi còn suy nghĩ, nhắc nhở nói: “Diệp tổng, tôi xem bài đăng của Đường tiểu thư trên vòng bạn bè, hình như là chuẩn bị chúc mừng hoàn toàn tách khỏi tập đoàn Đường Lễ, anh có muốn chuẩn bị hoa tươi với quà hay không?”

Diệp Thù Yến nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy một cách đăm chiêu. Trợ lý Văn bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà: “Không, không cần sao?”

Diệp Thù Yến nhàn nhạt nói: “Vất vả cho cậu đã để tâm tới chuyện của cô ấy.”

Trợ lý Văn: . . .

Đây không phải là công việc mà anh giao cho tôi sao? Giọng điệu oán hận này của anh là thế nào vậy? Nhìn tôi lạnh lùng như vậy, là muốn tôi tiếp tục nhìn chằm chằm hay là thôi ngừng nhìn chằm chằm? Trợ lý Văn cân nhắc mãi, cuối cùng ho một tiếng nói: “Là tôi nhiều chuyện.”

Tuy nhiên khi anh ấy vừa rời đi, lại nghe Diệp Thù Yến phía sau nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi tan làm tương đối muộn, hoa tươi và quà tặng cậu xem mà chuẩn bị một chút.”

Trợ lý Văn: . . .

Bán mình cho tư bản thật khó khăn!

Loading...