Tạ Phi Triết chống cằm, tiếp tục nói: “Còn có chuyện hôm trước ở lễ hội Carnival là sao hả? Cậu tham gia cái chương trình đó, vốn chẳng hề có tí ý nghĩa nào, nhưng tôi thấy cậu có vẻ rất vui khi đi chung với Đường Noãn, thậm chí gia đình bọn họ gây ra phiền toái, cậu cũng đích thân tự mình chạy tới, đây cũng là một trong những biểu hiện của tình yêu nha...”
Diệp Thù Yến không nhịn được nữa: “Đó là việc tôi nên làm với tư cách là chồng sắp cưới.”
“Ồ? Phải không?”
Tạ Phi Triết tò mò nhìn anh: “Vậy cậu có cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp hay không, có phải lúc nhìn thấy cô ấy rất vui phải không, có phải lúc không nhịn được thì thấy rất nhớ cô ấy…”
Diệp Thù Yến đột nhiên có chút bực bội: “Rốt cuộc là cậu đi theo tới đây là để làm gì?”
Tạ Phi Triết nhìn dáng vẻ của anh, cười nói: “Tôi tới xem trò hề của cậu, trước kia cậu cao cao tại thượng mắng tôi yêu đương đến ngu ngốc bại não, tôi đã nói mà, một ngày nào đó chính cậu cũng sẽ gặp báo ứng...”
Diệp Thù Yến hít một hơi thật sâu: “Tôi chưa bao giờ mắng cậu.”
Tạ Phi Triết xua tay, thản nhiên nói: “Yên tâm yên tâm, điều đó không quan trọng, dù sao ý của cậu là thế.”
Diệp Thù Yến không dây dưa với anh ta nữa, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, phải làm cậu thất vọng rồi, tôi cảm thấy mình sẽ không bị báo ứng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-235.html.]
“Ồ?”
Tạ Phi Triết rất có hứng thú nói: “Vậy để tôi đổi câu hỏi, nếu Đường Noãn thích người khác, muốn từ hôn với cậu, cậu sẽ bình tĩnh từ hôn với cô ấy phải không?”
Xe đã lái vào tầng hầm của cao ốc Diệp thị, xe vừa dừng lại, Diệp Thù Yến liền lập tức xuống xe đi thẳng về hướng thang máy, phân phó tài xế: “Đuổi cậu ta đi.”
DTV
Tài xế khó xử nhìn Tạ Phi Triết, Tạ Phi Triết cũng không tức giận, dựa vào xe nhìn bước chân vội vàng của Diệp Thù Yến, huýt sáo: “Diệp thần, cậu đừng phủ nhận nữa, động lòng thì động lòng, có cái gì mà phải xấu hổ, tổng tài yêu đương mù quáng cũng rất đáng yêu!”
Diệp Thù Yến mặt lạnh coi như không nghe thấy. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 20, trợ lý Văn nhìn xuyên qua cửa kính văn phòng, thấy ông chủ của mình hình như là đang tức giận trở về, lòng tràn đầy nghi hoặc, không phải là đi làm chứng cho Đường tiểu thư sao? Sao lại tức giận rồi? Không phải đã nói, một nhà Đường Thắng An kia, dù có cho họ một trăm là gan đi nữa thì bọn họ cũng không dám chọc giận ông chủ sao?
Chẳng lẽ là anh ấy nhìn lầm? Trợ lý Văn vừa suy nghĩ, vừa sửa sang lại tài liệu, chờ Diệp Thù Yến kêu anh ấy đi vào báo cáo công việc, nhưng mà đã nửa giờ trôi qua, không hề có động tĩnh gì. Trợ lý Văn đành chủ động đi tìm anh, vừa đi đến cửa văn phòng, anh ấy mới nhớ ra điều gì đó, liền trở về cầm chiếc USB trên bàn và túi giấy mỏng rồi mới một lần nữa đi về hướng phòng tổng giám đốc. Những người trong ban thư ký cũng nhận ra chuyện gì đó, nhắc nhở anh ấy: “Hình như tâm trạng Diệp tổng không được tốt cho lắm.”
Trợ lý Văn giơ túi giấy mỏng lên, không phải anh ấy đã cầm theo vũ khí bí mật này tới rồi sao?
Diệp Thù Yến ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tài liệu, trợ lý Văn hoảng hốt cảm giác như chính mình đang thấy một cỗ máy lạnh lùng làm việc. Anh ấy vội vàng lấy USB cùng túi giấy đưa qua: “Diệp tổng, đây là đồ phóng viên Lý bên báo thương mại đô thị đưa tới, nói là ảnh chụp, còn có một bài viết cũng đã gửi qua hộp thư của anh, mời anh xem qua.”
Kết quả, Diệp Thù Yến không thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Đặt ở chỗ đó đi, còn có chuyện gì nữa?”
Trợ lý Văn nhíu mày, sao có vẻ như tức giận hơn thế? Chẳng lẽ là Đường tiểu thư chọc giận anh à? Nghĩ cũng có khả năng, vợ chồng mới cưới cãi nhau là chuyện bình thường.