Cả nhà Đường Kim Hâm và Đường Thắng An đều đã đến, bên phía nhà họ Đường cũng tìm được vài người làm nhân chứng. Diệp Thù Yến trực tiếp ngồi xuống vị trí trung tâm, Đường Noãn ngồi bên cạnh anh, Đường Tỉnh ngồi bên còn lại.
Người đều đến đủ cả, Diệp Thù Yến cũng không dông dài mà nói với Đường Thắng An: “Mời ông đem hoá đơn ra đây.”
Lâm Nguyệt Nga trực tiếp cầm ra một xấp tài liệu: “Đầu tiên là cổ phần Đường Thị đã cho con bé ba năm trước, lợi nhuận được chia mỗi năm đều gần hai trăm vạn, tổng cộng là năm trăm sáu mươi vạn.”
“Tiếp theo là tiền đi học, đây là hoá đơn học phí của trường vào mười tám năm trước, gộp lại cũng hơn một trăm năm mươi vạn.”
“Các chi phí sinh hoạt khác thì không cần nhắc đến, chủ yếu là những trang sức, túi mà tôi đã sắm cho nó, hoá đơn và giá tiền đều ở đây, cộng lại cũng hơn một nghìn hai trăm vạn.”
Vì để mọi người có thể nhìn rõ, trang sức và túi còn được chụp thành một album.
DTV
Thẩm Kim Hoa thấy bọn họ đưa ra giá niêm yết như vậy, bà ấy giận tím cả mặt mặt, toàn thân phát run.
Lâm Nguyệt Nga còn tưởng bọn họ bị doạ cho sợ, thản nhiên nói: “Yên tâm, cũng không phải bảo mấy người trả lại, dù sao mấy người cũng đã nuôi Đường Tinh hai mươi mấy năm, chúng tôi cũng rất nhớ ơn.”
Thẩm Kim Hoa lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, thiếu bao nhiêu bà đây sẽ trả lại không sót một xu, mấy người cũng đừng ăn quỵt là được.”
Lâm Nguyệt Nga tỏ vẻ khinh thường. Đường Noãn đưa tay cầm cuốn album lại xem: “Đây là cái nhiều tiền nhất, cần phải kiểm kê lại một chút. Con không biết mọi người đã chụp nó khi nào, nhưng những thứ này con đã chuyển đến tiểu khu Vân Đỉnh rồi...”
Dưới ánh nhìn của những người vây xem, gương mặt Lâm Nguyệt Nga lộ ra sự tức giận: “Đây đều là những thứ đắt tiền, sao lại có thể không ghi vào sổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-229.html.]
“Ồ.”
Đường Noãn trực tiếp bắt đầu từ trang đầu tiên: “Bộ trang sức này là quà đính hôn mà anh Thù Yến đã tặng cho tôi trong ngày đính hôn.”
Diệp Thù Yến ngây ra, không ngờ rằng trong này còn có cả đồ mà anh tặng, vậy mới hiểu rõ vốn dĩ nhà họ Đường đã có ý đồ đối với những thứ này. Đường Noãn tiếp tục lật từng trang rồi nói lai lịch của những thứ đó: “Cái vòng tay này là quà sinh nhật của tôi, cái túi này là quà mừng tôi vào trường đại học, chiếc trâm này là quà giáng sinh...”
Cô lật từng trang, ba năm ba cái sinh nhật, đủ ngày nghỉ ngày lễ, đối với cô mà nói đều là những ngày đặc biệt, từng món quà lớn nhỏ cô đều không quên, Đường Noãn thuộc như lòng bàn tay, viên kim cương hồng này là quà tốt nghiệp đại học năm nay của cô...
Như vậy tính ra, trong album cũng còn lại khá ít đồ. Mọi người đổ dồn nhìn vào cả nhà Đường Thắng An, trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc, xem ra nhà họ Đường ngoài việc nuôi cô ăn học mười tám năm qua và cho cô một phần trăm cổ phần khi đính hôn với Diệp Thù Yến ra thì cũng chẳng cho Đường Noãn cái gì cả.
Đường Noãn chọn mấy thứ còn lại, rồi chỉ vào cái dây chuyền bằng kim cương mắc nhất trong đó nói: “Đây là sợi dây chuyền mà lúc đính hôn ba mẹ tặng cho tôi.”
Cô cười nhạt: “Trước giờ con cũng chưa từng đeo nó, đợi tí nữa thanh toán xong, con trả nó lại cho ba mẹ.”
Sau đó cô gập cuốn album lại, mặt đầy nghi hoặc hỏi: “Nói như vậy, ba mẹ có chắc chỉ có chừng đó không?”
“Hồi nhỏ thì thôi, nhưng sau khi con mười tám tuổi, ba mẹ đâu có tặng con món quà nào mà nhỉ?”
Có người cười ra tiếng, Tạ Phi Triết ha hả nói: “Tôi cảm thấy còn thiếu một thứ, không phải Diệp Thù Yến còn tặng Đường Noãn một căn chung cư à, sao mấy người không ghi vào?”
“Là đồ đạc không mang về nhà, nên mấy người không có cơ hội lục lọi?”
Mọi người phản ứng lại, phải không? Bà nói tự các bà mua đồ trang sức cho con gái, là vật phẩm quý giá, giữ lại giá để ghi sổ cũng được thôi.