Đường Noãn chú ý thấy, quả thật có một cặp vợ chồng xem cho có lệ, nhưng với dáng vẻ hãnh diện của Đường Kim Hâm với Thẩm Kim Hoa cùng toàn bộ bầu không khí này khiến bọn họ phải phụ hoa theo. Bọn họ cúi đầu nhìn vào trong ảnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Noãn, mặt đầy thán phục, không ngờ cô là đứa trẻ giỏi như vậy.
Vào thời khắc này, Đường Noãn bỗng nhiên ý thức được, hoá ra vinh dự của con cái phần lớn là được ba mẹ ban cho. Cũng như khi ở nhà họ Đường giàu có, Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga hoàn toàn không quan tâm đến sự ưu tú của cô, thậm chí người duy nhất để ý đến sự ưu tú của cô, là Đường Sương.
Cô còn nhớ có một lần khi đến nhà khác làm khách, có người khen cô sau này còn giỏi hơn cả Đường Sương, lúc trở về, Lâm Nguyệt Nga cười nhạo nói với cô rằng người khác chỉ là nói khách sáo mà thôi, đừng nghĩ nhiều, mà Đường Sương lại trở nên lạnh nhạt với cô trong một khoảng thời gian dài, thậm chí ở đâu cũng chĩa mũi nhọn vào cô…
Một đứa trẻ bị chính ba mẹ mình hạ thấp, chán ghét thì người khác có lý do gì phải tin tưởng và thích chứ?
Đột nhiên có một người lên tiếng: “Cái này còn giỏi hơn cả Nguyệt Nguyệt nhà hai người rồi, ghê gớm thật đó.”
Đường Noãn căng thẳng trong lòng, vô thức liếc nhìn sang Đường Nguyệt.
Thẩm Kim Hoa cười đáp: “Đường Nguyệt học ngành luật trong nước, không cần ra nước ngoài du học, nhưng mà Noãn Noãn thật sự là giỏi hơn Nguyệt Nguyệt.”
Đường Nguyệt tiến lên ôm Đường Noãn, nói: “Chú Đỗ, dự án này của chú có thể để em cháu xem thử không, đừng tưởng rằng em ấy mới ra trường mà không biết gì, thật ra em ấy đã làm một dự án lớn rồi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-220.html.]
Giọng điệu đầy tự hào.
Nút thắt trong lòng Đường Noãn chợt nới lỏng, không khỏi tựa vào người Đường Nguyệt, Đường Nguyệt mỉm cười đưa tay xoa đầu cô. Thẩm Kim Hoa lại tiếp tục: “Đúng, ông biết khách sạn Diệp Thị chứ, Noãn Noãn của chúng tôi đã giúp bọn họ mở rộng cả một hệ thống lớn đấy, trên mạng còn phát sóng trực tiếp, mọi người đều nói là đợi khi nào hệ thống sửa xong thì sẽ đến đó xem thử. Không cần phải gọi phục vụ, cứ trực tiếp yêu cầu thì người máy sẽ làm theo những gì chúng ta cần…”
Đường Noãn nghe bà ấy cứ giới thiệu thao thao bất tuyệt như vậy thì có chút dở khóc dở cười, vừa định chen lời thì người đàn ông được Đường Nguyệt gọi là chú Đỗ kia lên tiếng: “Thật vậy sao? Vậy Noãn Noãn, Noãn Noãn phải không, góp ý cho chú với...”
Cũng không phải là ngại vào quan hệ nên mới qua loa, mà ông ấy thật sự tin tưởng cô, và sự tin tưởng này, là đến từ sự tin tưởng của mọi người nhà họ Đường đối với cô. Đường Noãn mím môi không từ chối: “Chú cứ nói xem, cháu vẫn còn trẻ, cũng không có kinh nghiệm bằng chú, chắc là nghe giáo viên giảng nhiều, có lẽ có thể đưa ra chút ý kiến cho chú.”
DTV
“Đứa trẻ này, còn khiêm tốn như thế.”
Chú Đỗ vừa cười vừa nói về dự án, Đường Noãn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã có đáp án.
Thật ra những người có mối quan hệ tốt với Đường Kim Hâm không phải ai cũng có thể lập nghiệp trên nền tảng mới và thích làm đầu tư. Với cả, những người ở độ tuổi như họ chưa từng thử nghiệm kinh doanh thực tế, nên tầm nhìn quả thật vẫn còn dừng ở trong quá khứ. Đường Noãn nghe xong lời ông ấy nói liền phân tích: “Bây giờ nếu đầu tư vào internet thì rủi ro lớn, hình thức này của đối phương nhìn thì được đấy nhưng nếu đi vào thực hiện thì không nói trước được gì. Chi bằng chú đầu tư vào kho bãi, tương lai internet dù có phát triển như thế nào thì cũng không thể thiếu đến kho bãi được.”
Chú Đỗ nghe xong mắt liền sáng lên, vỗ tay một cái: “Ôi chao, quả nhiên người được đi học khác hẳn, chú đã nói không đáng tin rồi, đứa nhỏ này đã nói vậy thì đúng là vậy rồi.”